Chương 47: Nguyên Bảo khóc

Thẩm Mỹ Hoa thấy Nguyên Bảo đòi đi, vội nói: “Anh đừng cho Nguyên Bảo đi, bên ngoài lạnh lẽo, đừng làm con bị đông lạnh.”

Đại Lực phát sốt cảm mạo, khó chịu nằm trên giường, nếu Nguyên Bảo cũng bị cảm lạnh phát sốt, vậy không cô không kịp chăm sóc.

“Cha đưa con đi.” Nguyên Bảo thấy mẹ không cho bé đi, tay nhỏ gắt gao ôm chân cha.

Nghiêm Ngật thấy con trai đòi đi, anh ngồi xổm xuống xoa đầu bé thấp giọng nói: “Con ở nhà chăm sóc cho anh trai, cha đi một lát rồi về.”

Nguyên Bảo thấy cha không đưa mình theo, tủi thân nhìn cha, tay nhỏ ôm cổ anh không buông tay.

Nghiêm Ngật một tay tách Nguyên Bảo, nhẹ giọng dỗ dành.

Thẩm Mỹ Hoa ngồi trên giường nhìn Nghiêm Ngật dịu dàng dỗ Nguyên Bảo, nhớ đến lúc nhỏ cô muốn đồ chơi, ba cô cũng dịu dàng dỗ cô như vậy, cô không nhìn hai người nữa.

Nghiêm Ngật dỗ con trai dẫn bé về phòng, cầm phiếu cơm đi múc cơm.

Thẩm Mỹ Hoa ở trong phòng một lúc, cười trừ rồi đi đến phòng bọn trẻ.

Nguyên Bảo nằm trên giường thấy mẹ đi vào, đầu tiên là nhìn trộm cô một cái, sau đó nhỏ giọng gọi mẹ.

Thẩm Mỹ Hoa mỉm cười với Nguyên Bảo, đi đến mép giường nhìn Đại Lực đang ngủ trên giường.

Cậu bé ngủ không an ổn lắm, trên đầu toát một tầng mồ hôi.

Cô đứng dậy rót một chậu nước ấm, nhúng khăn bông vào chậu, vắt khô lau mồ hôi cho Đại Lực.

“Mẹ.” Đại Lực nhắm hai mắt, nhỏ giọng hô.

Thẩm Mỹ Hoa đang lau đầu cho Đại Lực, không nghe rõ Đại Lực nói gì, cúi người đến miệng mới biết cậu bé gọi mẹ.

Cô ngừng lau mồ hôi, nhìn Đại Lực trên giường, bé không có cha mẹ, cô cũng không được gặp ba mẹ nữa, cô và bé đều là người đáng thương, nhìn cậu bé không ngừng gọi mẹ, vén tóc ướt đẫm mồ hôi, cúi đầu hôn lên trán bé.

Nguyên Bảo thấy mẹ hôn trán anh trai, tay nhỏ chống cả người mềm nhũn nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn mẹ mình chằm chằm, đôi mắt thỉnh thoảng lại nhìn miệng mẹ.

Thẩm Mỹ Hoa hôn trán Đại Lực xong tiếp tục lau những bộ phận khác, lau xong ngồi ở mép giường nhìn Đại Lực.

“Làm sao vậy?” Thẩm Mỹ Hoa ngồi trên ghế thấy Nguyên Bảo thỉnh thoảng lại nhìn cô, hình như là có chuyện muốn nói.

Cô vừa nói, Nguyên Bảo vốn đang nhìn lén vội vàng úp mặt vào chăn, không nhìn mẹ.

Thẩm Mỹ Hoa thấy bé ghé vào trên giường, dẩu mông lên, chỉ chừa cái cái ót cho cô, động tác vô cùng đáng yêu, cô không nhịn được bật cười.

Nguyên bảo nghe thấy mẹ cười, khuôn mặt nhỏ nâng lên khỏi chăn, đột nhiên mắt đỏ lên, há miệng khóc.

Cô bị biến cố này làm cho trở tay không kịp, cuống quít đứng dậy khỏi ghế, đi về phía Nguyên Bảo.

“Nguyên Bảo làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Thẩm Mỹ Hoa duỗi tay kéo Nguyên Bảo lên khỏi giường, duỗi tay sờ trán bé.

Không phát sốt, bé bị là làm sao vậy? Nhớ đến vừa rồi bé chui vào trong chăn, chẳng lẽ đυ.ng vào chỗ nào?

Cô nhấc Nguyên Bảo lên, để bé diện đối với nàng, duỗi tay xem người bé có vết thương không.

“Cha.” Nguyên Bảo không muốn nhìn mẹ, kéo tay mẹ ra, khóc lóc duỗi tay về phía cửa.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn theo hướng tay của Nguyên Bảo, thấy Nghiêm Ngật xách theo cơm đứng ở cửa.

Nghiêm Ngật đi đến mép giường duỗi tay bế Nguyên Bảo lên trên giường, xoa lưng bé: “Sao lại khóc?”

Nguyên Bảo ôm cổ cha, mặt dán trên cổ anh, nghẹn ngào không nói lời nào.

Nghiêm Ngật thấy con trai không nói lời nào, không hỏi nữa, ôm bé đi đến phòng khách, đi đi lại lại.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn Nguyên Bảo khóc rất thương tâm, thật sự không biết vì sao bé khóc, suy nghĩ mãi cũng không ra.

Nguyên Bảo ngẩng đầu lên khỏi ra, nức nở nói: “Cha, hôn.”

Nghiêm Ngật nhìn khóe mắt ửng đỏ của xon trai, thấy ánh mắt con trông mong nhìn mình, qua vài giây, cứng nhắc cúi đầu thơm lên khuôn mặt nhỏ.

Nguyên Bảo lắc lắc đầu, tay nhỏ chạm vào trán, bảo cha hôn ở đây này.

Mẹ hôn anh trai ở đây, bé cũng muốn hôn ở đây, nhớ lúc nãy mẹ hôn anh trai không hôn bé, đôi mắt càng đỏ, khóc lớn.

Nguyên Bảo thấy cha bất động, miệng chu lên nước mắt như tràn bờ đê rơi xuống.

Thẩm Mỹ Hoa ngồi trong phòng một lát, nhìn đồ ăn trên bàn, đồ ăn sắp nguội rồi, cô xách theo hộp cơm đi ra cửa phòng chuẩn bị kêu bọn họ ăn cơm trước đã.

Vừa ra thấy Nghiêm Ngật cúi đầu hôn lên trán Nguyên Bảo, hôn xong thấy Nguyên Bảo từ khóc thành cưới, hai tay ôm cánh tay Nghiêm Ngật, hôn xong bên này lại muốn bên kia.

Cô nhìn Nguyên Bảo nằm trong lòng Nghiêm Ngật, nhớ đến cảnh lúc nãy cô hôn Đại Lực, chẳng lẽ Nguyên Bảo khóc thương tâm như vậy là vì cô hôn Đại Lực không hôn bé, cô mỉm cười, cho nên Nguyên Bảo mới tủi thân khóc thương tâm như vậy?

Nghiêm Ngật phát hiện ở cửa có người, thấy Thẩm Mỹ Hoa đang khϊếp sợ nhìn anh và Nguyên Bảo, nghĩ đến chuyện cô nhìn thấy anh hôn Nguyên Bảo, ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên dời tầm mắt.