Chương 43: Phát sốt

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, cô phát hiện chăn bên cạnh đã bị vén lên, vừa mở mắt thấy bên cạnh đang thay quần áo.

Anh dậy sớm như vậy để đi tới đội sao? Trời còn chưa sáng, mở miệng hỏi: “Bây giờ anh đi tới đội sao?”

“Buổi sáng em đưa con đến nhà ăn ăn đi.” Nghiêm Ngật quay đầu thấy cô đã tỉnh, đội mũ vào.

“Giữa trưa anh có về không?” Cô ngồi dậy, xoa mắt, nếu anh về, cô sẽ tới nhà ăn lấy thêm cơm.

“Không về.” Nói xong không đợi người trên giường phản đối, chuẩn bị rời đi.

Thẩm Mỹ Hoa nghe thấy tiếng đóng cửa, nhìn trời còn chưa sáng, ngả đầu ngủ tiếp.

Không bao lâu lại nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra.

“Mẹ ơi.” Nguyên Bảo sốt ruột chạy đến mép giường gọi.

“Làm sao vậy?” Thẩm Mỹ Hoa nghe thấy tiếng kêu của Nguyên Bảo, cả người đột nhiên bừng tỉnh, ngồi bật dậy.

Chuyện gì mà Nguyên Bảo vội vàng tới gọi cô, trước nay bé đều không chủ động đi tìm cô, trước lúc tới căn cứ thái độ còn chuyển biến tốt hơn một ít, Nghiêm Ngật vừa về, lập tức trở về dáng vẻ ban đầu.

“Mẹ ơi, con gọi mãi mà anh không tỉnh, mặt anh còn đỏ bừng.” Nguyên Bảo kéo tay mẹ, để mẹ mau đi xem anh.

Thẩm Mỹ Hoa nghe vậy, cuống quít xốc chăn lên chạy về phía phòng Nguyên Bảo.

Đẩy cửa ra, thấy Đại Lực nhắm mắt nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ phiếm hồng, cô duỗi tay sờ trán cậu bé, nóng quá.

“Đại Lực.” Thẩm Mỹ Hoa duỗi tay vỗ mặt cậu bé, vỗ vài cái người mới tỉnh.

Đại Lực cố sức mở mắt nhìn bọn họ, há miệng thở dốc, không phát ra tiếng, mắt nhìn bọn họ vài lần rồi khép lại.

“Nguyên Bảo, anh con sốt rồi, con mặc quần áo vào đi, chúng ta cùng đi bệnh viện.” Cô nhắc nhở Nguyên Bảo, lấy quần áo một bên mặc cho Đại Lực.

Một mình Nguyên Bảo ở nhà cô không yên tâm.

Ba người mới mở cửa nhà ra, Triệu Ngọc Hà cầm cây chổi đi tới.

“Mỹ Hoa, mọi người đi đâu vậy?” Cô thấy Mỹ Hoa mang theo con, vẻ mặt sốt ruột.

“Đại Lực phát sốt, em muốn dẫn cháu đi bệnh viện.” Thẩm Mỹ Hoa sốt ruột giải thích, muốn chạy nhanh tới bệnh viện, không rảnh để ý tới Triệu Ngọc Hà.

“Đứa bé bị sốt?” Triệu Ngọc Hà nghe xong, nhanh chân chạy lên xem, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đại Lực, duỗi tay sờ, hỏng rồi, đúng là phát sốt.

“Em mau đưa đứa bé đến bệnh viện đi, đứa bé sốt cao rồi.” Triệu Ngọc Hà sờ xong nói, sốt cao hơn nữa là sẽ xảy ra chuyện.

Thẩm Mỹ Hoa gật đầu, ôm Đại Lực trong lòng muốn chạy đi.

“Mỹ Hoa, chờ đã, em để Nguyên Bảo lại đi, chị trông cho.” Triệu Ngọc Hà thấy cô phải đưa theo đứa nhỏ đến bệnh viện, dẫn theo đứa nhỏ như vậy sẽ chậm trễ thời gian.

“Phiền chị quá.” Thẩm Mỹ Hoa mở miệng nói cảm ơn, vốn dĩ cô cũng không muốn đưa theo con nhỏ, nhưng không yên tâm Nguyên Bảo ở nhà một mình, nếu có người giúp đỡ trông Nguyên Bảo là tốt nhất.

Nguyên Bảo thấy mẹ muốn ôm anh trai đi, kéo quần áo không cho cô đi: “Mẹ, con cũng muốn đi.”

“Con ở nhà chờ mẹ và anh trai, mẹ đi nhanh rồi về.” Thẩm Mỹ Hoa bảo Nguyên Bảo ngoan ngoãn nghe lời, dẫn theo bé không tiện, mà Đại Lực trong lòng sốt cao không ngừng, muốn nhanh chân đến bệnh viện.

“Con muốn đi.” Nguyên Bảo thấy anh trai nhắm mắt không nói lời nào, sợ sẽ không gặp được anh trai, bé lo lắng anh trai, muốn đi cùng cô.

Thẩm Mỹ Hoa khuyên hai câu, Nguyên Bảo lắc đầu, đôi mắt ửng đỏ nước mắt rơi tí tách, kiên quyết muốn đi bệnh viện với anh trai.

“Nguyên Bảo, nghe lời, nương khám xong sẽ về.” Thẩm Mỹ Hoa thấy Nguyên Bảo khóc, muốn dẫn bé đi, nhưng như vậy trên đường sẽ chậm trễ thời gian.

“Mẹ.” Nguyên Bảo khóc lóc ôm chân mẹ không buông ra, bé muốn đi, bé muốn ở cạnh anh trai.

“Chị giữ Nguyên Bảo, em mau đi đi.” Triệu Ngọc Hà thấy đứa bé đòi đi, giữ Nguyên Bảo để Mỹ Hoa chạy đi, đứa bé còn phát sốt, không thể đang đợi.

“Bên ngoài trời còn tối, em đi đường cẩn thận một chút.” Triệu Ngọc Hà thấy Nguyên Bảo giãy giụa, vội ôm bé lên.

“Chị Ngọc Hà dành phiền chị, em đến bệnh viện trước.” Thẩm Mỹ Hoa thấy mặt Đại Lực càng ngày càng hồng, không dám trì hoãn.

“Khách khí làm gì, hàng xóm với nhau.” Triệu Ngọc Hà thấy cô khách khí, xua xua tay bảo đừng như vậy.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn Nguyên Bảo: “Nguyên bảo, mẹ đi một lát rồi về, con ngoan ngoãn nghe lời thím đó.” Nói xong cắn răng ôm Đại Lực xuống lầu.

Cô ôm Đại Lực xuống lầu, đi vài bước rồi dừng lại, cõng Đại Lực chạy về phía bệnh viện, vừa đến bệnh viện cô vọt vào phòng bác sĩ nói bệnh trạng của đứa bé.

Nữ bác sĩ bảo cô đặt Đại Lực trên giường, đeo ống nghe, lấy nhiệt kế trong ngăn tủ ra.

“Phát sốt từ lúc nào.” Nữ bác sĩ nhìn đứa bé đang toát mồ hôi hỏi.

“Buổi sáng bắt đầu phát sốt, cũng có khả năng là tối hôm qua.” Cụ thể khi nào cô cũng không biết, cô nhớ từ chiều hôm qua Đại Lực đã không có tinh thần, có lẽ lúc ấy cậu bé đã bắt đầu không thoải mái, chỉ là chưa phát sốt.

Thẩm Mỹ Hoa nghĩ khả năng nguyên nhân khiến đứa bé phát sốt, suy nghĩ một vòng cũng không nghĩ ra được, Đại Lực tắm rửa cũng không bị đông lạnh.

“Cho đứa bé uống thuốc chưa?” Bác sĩ mở miệng hỏi.

“Vẫn chưa.” Thẩm Mỹ Hoa lắc lắc đầu.

Cô biết Đại Lực phát sốt bắt đầu hoảng loạn, lập tức đưa đứa bé tới bệnh viện, không nhớ phải cho đứa bé uống thuốc.

Nữ bác sĩ nghe vậy không đáp lời, xốc quần áo Đại Lực lên nghe ống nghe, bảo cậu bé hít sâu một hơi.

Đại Lực khó chịu mở mắt ra hít một hơi, quay đầu nhìn về phía mợ.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn dáng vẻ khó chịu của Đại Lực, duỗi tay nắm lấy tay bé.

“Bác sĩ, đứa bé sao rồi?” Cô không nhịn được mở miệng hỏi.

Bác sĩ nghe xong cầm ống nghe khám bệnh, nhìn nhiệt kế vừa lấy ra, 38 độ 6 sốt cao.

“Đứa bé phải truyền nước, để tôi kê đơn thuốc, đi nộp tiền đi, sẽ có bác sĩ đến phòng bệnh.” Bác sĩ ngồi trên bàn kê đơn thuốc cho họ.

“Cảm ơn bác sĩ.” Thẩm Mỹ Hoa vốn định hỏi cậu bé sốt bao nhiêu độ, nhưng thấy Đại Lực khó chịu, nhanh chân cõng Đại Lực xuống lầu.

Đầu Đại Lực dán trên cổ cô, thở ra khí nóng phả vào cổ cô có chút ngứa ngáy, đi một đoạn đường mệt quá, cõng cậu bé dựa vào tường thở dốc, ngừng một hồi, tiếp theo đi xuống dưới.

Đại Lực mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn người cõng mình, hai tay ôm cổ cô, miệng gọi: “Mẹ.”

Thẩm Mỹ Hoa đang xuống lầu nghe thấy Đại Lực suy yếu gọi mẹ, chân dừng lại, quay đầu lại nhìn Đại Lực đang ghé trên vai, rất đau lòng, nhanh chân cõng bé xuống lầu truyền nước.

Hai người đi vào truyền nước, y tá nhìn đơn thuốc, bảo cô đứng chờ một bên.

“Y tá, phiền cô nhanh một chút.” Thẩm Mỹ Hoa nhìn y tá chậm chạp cầm bịch nước tới thì sốt ruột.

“Tới ngay đây, đừng nóng vội.” Y tá thấy cô thúc giục, có chút phiền, nhưng động tác lấy thuốc nhanh hơn chút.

Sau một phen lăn lộn, bịch nước mới treo lên, nhìn khuôn mặt đỏ bừng trên giường của Đại Lực, cô lấy khăn lông lau mồ hôi trên trán cho bé.

Mãi đến giữa trưa mới truyền nước xong, Đại Lực giảm sốt, chỉ là người yếu ớt, nằm trên giường ngủ.

Cô ngồi bên mép giường nhìn Đại Lực đang ngủ, nhớ đến lúc nãy bé vô thức gọi mẹ, nghĩ đến bé từ nhỏ đã không có mẹ, đi theo mợ lại thường xuyên chịu đói chịu đánh, duỗi tay vuốt khuôn mặt nhỏ của bé.

Cô đang thương cảm thì nghe thấy cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Nghiêm Ngật dẫn theo Nguyên Bảo đến.