Nghiêm Ngật nhìn hai người, rồi lại rời đi nhìn Thẩm Mỹ Hoa.
Thẩm Mỹ Hoa thấy Nghiêm Ngật không nói lời nào, ánh mắt sâu thẳm nhìn mình, có loại cảm giác áp bức, liền nhanh mồm nhanh miệng nói: "Em đưa tiền cho mẹ, nhưng mẹ không nhận."
Mẹ Thẩm không nghĩ đến con rể sẽ về, vội thu tay, có chút không được tự nhiên mở miệng: "Bọn nhỏ ngủ hết rồi à?"
Nghiêm Ngật vâng một tiếng, tiến lên phía trước cầm bao tiền trong tay Thẩm Mỹ Hoa, xoay người nói với mẹ Thẩm: "Cha ở ngoài sân tìm mẹ."
Mẹ Thẩm vừa nghe cha Thẩm tìm mình, lập tức nhớ tới mình quên lấy nước rửa chân cho ông, nói với họ: "Mẹ về phòng trước, các con ngủ sớm đi."
Bà còn chưa nói hết, thấy Nghiêm Ngật đặt bao bố tiền vào tay mình. Chưa kịp nói lời cự tuyệt, cả người bị anh đẩy ra cửa, đợi phản ứng lại thì bà đã đứng ngoài cửa.
Mẹ Thẩm nhìn con rể, bà rất hiểu anh, tiền này bà không cầm không được, bất đắc dĩ nói: "Vậy tiền này mẹ lấy."Lại nói với con rể mấy câu rồi đi lấy nước cho cha Thẩm.
Thẩm Mỹ Hoa đứng trong phòng nhìn Nghiêm Ngật đưa tiền cho mẹ Thẩm, nghĩ đến bản thân lôi kéo với bà một hồi, không nhịn được cảm khái một phen.
Nghiêm Ngật quay lại thấy Thẩm Mỹ Hoa còn đứng tại chỗ, mím môi khẽ lắc đầu, mãi đến khi anh cởϊ áσ khoác cô vẫn còn đứng tại chỗ lắc đầu.
Anh lạnh lùng hỏi: "Không đi ngủ?"
Thẩm Mỹ Hoa còn đang cảm khái sự chênh lệch giữa người với người, thình lình bị anh cắt đứt, nâng mắt thấy Nghiêm Ngật đã cởϊ áσ bành tô ra.
Cô nhìn đồng hồ treo trên tường, đã chín giờ, cũng không còn sớm, nên ngủ rồi. Chờ Nghiêm Ngật lên giường cô mới cởϊ áσ bông ra bò lên giường nằm xuống.
Thẩm Mỹ Hoa ở trên giường muốn xoay người, vừa nghĩ đến bên cạnh còn có người ngủ liền thôi. Cô đã ngủ cùng Nghiêm Ngật mấy ngày, nhưng vẫn hết sức không tự nhiên, vốn thích xoay người lại cố ép mình thành thành thật thật ngủ.
Nằm thẳng trên giường không nhúc nhích, nghĩ đến ngày mai phải theo quân, lại bắt đầu không ngủ được, qua hồi lâu mới dần dần tiến vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau trời còn chưa sáng, mẹ Thẩm đến trước cửa phòng gọi người, gõ không tới hai tiếng thấy con rể ra mở cửa, con gái thì vẫn ngồi trên giường dụi mắt.
"Đi chuẩn bị đi, chậm nữa là không kịp giờ tàu hỏa." Mẹ Thẩm nói xong bảo con rể ra ngoài rửa mặt trước, còn bà thì vào giúp con gái thu dọn đồ.
Mẹ Thẩm đi vào thấy Thẩm Mỹ Hoa vẫn ngồi yên trên giường không động đậy, đưa tay vô hai lần giục: "Đứng dậy đi, không lại trễ tàu hỏa."
Thẩm Mỹ Hoa vừa nghe, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, nhanh chóng rời giường mặc quần áo.
Mấy người thu dọn xong, tùy tiện ăn chút đồ ăn rồi vội vàng chạy tới huyện.
Người trong nhà ga ở huyện không nhiều, chỉ có vài người xếp hàng mua vé. Nghiêm Ngật tiến lên xếp hàng, mẹ Thẩm cũng đi theo anh.
"Đại Ngật, con phải chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ quản Mỹ Hoa." Mẹ Thẩm đứng cạnh con rể, không yên lòng dặn dò.
Công việc của con rể nguy hiểm, đôi lúc bà ở nhà suy nghĩ cũng lo sợ.
Nghiêm Ngật thấy mẹ Thẩm không yên lòng nên cam đoan: "Mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng."
Mẹ Thẩm vỗ tay anh, mắt có chút khó chịu, bà cũng luyến tiếc con rể đi, mới về được vài ngày, giờ đi không biết bao giờ mới về được.
Thẩm Mỹ Hoa đứng ở một bên chờ, thấy mẹ Thẩm liên tục dặn dò Nghiêm Ngật.
"Chị, đến nơi nhớ gọi điện báo về." Thẩm Ái Vệ đứng bên cạnh nói.
Thẩm Mỹ Hoa gật đầu đồng ý, nói: "Chuyện tối qua chị bảo em đừng có quên."
"Em không quên đâu" Thẩm Ái Vệ không biết vì sao chị gái mình kiên quyết muốn cậu đi mua lương thực, nhưng có một điều cậu biết, mua lương thực tuyệt đối sẽ không có chỗ xấu.
Hai người lại nói thêm vài câu, xe lửa đã bắt đầu kiểm tra vé. Mẹ Thẩm tiễn con gái và cháu ngoại lên xe, đứng ngoài cửa sổ nhìn bọn họ bên trong.
"Mẹ, mọi người về trước đi, chậm nữa đường sẽ khó đi." Nghiêm Ngật khom lưng nói ra cửa sổ.
Bên ngoài trời tuyết đang rơi, trời tối nhìn không rõ đường, đi xe dễ ngã.
"Chờ tàu đi mẹ sẽ về, con mau ngồi xuống." Mẹ Thẩm bảo con rể mau ngồi xuống, không cần lo lắng cho bà.
Còi tàu hỏa bắt đầu kêu, Thẩm Mỹ Hoa ngó ra khỏi cửa sổ tàu hỏa phất tay với mẹ Thẩm: "Mẹ, mọi người tự chăm sóc bản thân cho tốt."
Lần chia tay này không biết bao giờ mới gặp lại.
Thẩm Ái Vệ cùng mẹ đứng đợi đến khi không nhìn thấy tàu hỏa nữa mới đánh xe bò trở về.
Thẩm Mỹ Hoa ngồi trên ùa hỏa, nhìn một lớn hai nhỏ đối diện, trong lòng có chút mê man bất an. Sắp bắt đầu một cuộc sống mới, không biết sẽ xảy ra gì.
Nghiêm Ngật đưa mắt liếc nhìn người đối diện đang có cảm xúc suy sụp, thu mắt nhìn bọn nhỏ trả lời vấn đề của chúng.
Đại Lực và Nguyên Bảo lần đầu đi tàu hỏa, hai đôi mắt nhỏ tò mò đánh giá tàu, nghe thấy tiếng xình xịch, tay nhỏ nắm chặt đệm ghế, sau khi thích ứng, bắt đầu duỗi tay sờ cái bàn đằng trước, thỉnh thoảng lại mở miệng hỏi Nghiêm Ngật.
Tàu hỏa đi một ngày một đêm mới tới nơi, sau khi xuống ga một anh chàng mặc quân trang đi nhanh về phía bọn họ.
"Đoàn trưởng." Người thanh niên trẻ tuổi hành lễ quân trang với Nghiêm Ngật sau đó lại chào hỏi Thẩm Mỹ Hoa.
Nghiêm Ngật khẽ gật đầu, hai người xách hành lý ra khỏi ga tàu hỏa.
Ngoài nhà ga có một chiếc xe Jeep màu xanh lục đang đỗ.
Thẩm Mỹ Hoa chờ hai người đặt toàn bộ hành lý ra sau cốp, sau đó cô dẫn Đại Lực và Nguyên Bảo ngồi phía sau.
Nguyên Bảo và Đại Lực lần đầu được ngồi xe này, có hơi câu nệ, đặc biệt là Đại Lực, lưng thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ rất nghiêm túc.
Thẩm Mỹ Hoa mỉm cười nhìn bọn nhỏ, rồi lại nhìn núi rừng bên ngoài cửa xe.
Sắp đến giữa trưa, xe chạy qua tầng tầng lớp lớp của rừng mới chạy tới nơi.
Mặt đất gồ ghề, dọc theo đường đi xe hơi lung lay, Thẩm Mỹ Hoa bị say xe buồn nôn, xe vừa dừng lại cô dẫn bọn trẻ đi xuống.
“Căn phòng thứ nhất ở bên phải lầu hai.” Nghiêm Ngật thấy mặt cô trắng bệch, đưa chìa khóa bảo cô đi lên trước.
Thẩm Mỹ Hoa nhận chìa khóa, vẫy tay gọi Đại Lực và Nguyên Bảo, bảo hai đứa tới đây rồi đi lên trước.
Trước mặt bọn họ là một loạt nhà hai tầng.
“Cậu.” Đại Lực nhìn cậu, cậu bé muốn đi lên cùng cậu, không muốn tách khỏi cậu.
“Đi trước đi, lát nữa cậu sẽ lên.” Nghiêm Ngật bảo Đại Lực lên trước, anh phải lấy hành lý.
Nguyên Bảo và Đại Lực đành phải đi theo Thẩm Mỹ Hoa lên trước, đi vài bước lại quay đầu nhìn, cứ như là sắp ly biệt.
Thẩm Mỹ Hoa dẫn hai đứa bé lên tầng hai, thấy trước cửa căn phòng thứ nhất tầng 2 có một cô gái trẻ tuổi đang đứng.
Hai người nhìn thoáng qua nhau, sau vài giây, cô dời tầm mắt, dẫn theo mấy đứa trẻ đến trước mặt cô ta, mở miệng nói: “Làm phiền một chút.”
Cô gái này đang đứng chắn cửa, cô không thể mở cửa đi vào.
“Cô là ai?” Lưu Phân nhìn người bảo cô ta tránh ra, cao giọng hỏi.