Sau bữa trưa, chuẩn bị về phòng tiếp, vừa vào phòng không bao lâu thì thấy mẹ Thẩm cũng theo vào.
Mẹ Thẩm có gì muốn nói với cô sao?
"Con đưa chìa khóa nhà cho mẹ, thừa dịp hôm nay Ái Vệ không phải đi làm thì để nó đi mượn xe bò mang quần áo của con và bọn nhỏ qua đây." Mẹ Thẩm nói xong liền giục Thẩm Mỹ Hoa nhanh chóng đưa chìa khóa cho bà.
"Mẹ, không cần lấy đâu, chờ cha Nguyên Bảo đi, con lại đưa bọn nhỏ về." Thẩm Mỹ Hoa lắc đầu với mẹ Thẩm.
Cô sẽ không ở chung với mẹ Thẩm, sáng sớm nay chỉ ăn tỏi bà cũng đã phát hiện điểm không thích hợp, nếu thật sự ở lại dấu vết lộ ra sẽ càng ngày càng nhiều.
"Một là con ở đây, hai là đi theo Đại Ngật tới quân đội, không thể ở nhà một mình." Mẹ Thẩm thấy cô không chịu đưa chìa khóa lại nói lại lời lần trước một lần nữa.
Bà sẽ không để con gái ở nhà một mình, bà không yên lòng cô và Lý Đại Ngưu kia.
Thẩm Mỹ Hoa thấy mặt mẹ Thẩm đầy kiên quyết, nếu cô không theo quân với Nghiêm Ngật, mẹ Thẩm cũng sẽ không để cô mang theo hai đứa bé về nhà một mình.
Nếu cô chọn ở cùng mẹ Thẩm thì quá nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lộ tẩy, không thể ở cùng bà được.
Vậy nếu không ở nhà mẹ Thẩm chỉ còn cách theo quân cùng Nghiêm Ngật.
Từ trong trí nhớ của Thẩm Mỹ Hoa biết được tuy hai người kết hôn đã 5 năm nhưng thời gian ở chung cùng nhau không nhiều, anh không hiểu rõ nguyên chủ, lại thường xuyên phải đi chấp hành nhiệm vụ, nên nếu cô mang theo bọn nhỏ đi quân đội thì có lẽ cũng không gặp nhau quá nhiều.
Như vậy đi cùng Nghiêm Ngật sẽ an toàn hơn ở với mẹ Thẩm, nhưng cô không muốn đi quân đội, cô muốn ở một mình.
Mẹ Thẩm thấy Thẩm Mỹ Hoa cúi đầu không nói, cũng không vội, để cô tự suy nghĩ cho kĩ.
Qua hồi lâu, trong phòng vang lên một tiếng trả lời đầy bất lực: "Đi quân đội."
Mẹ Thẩm vừa nghe, trong lòng liền vui vẻ, nhưng trên mặt không có chút biểu hiện gì, sợ con gái lại đổi ý rồi làm ầm ĩ.
Lúc rửa bát, bà còn sầu não làm sao nói với con rể Mỹ Hoa không muốn đi cùng tới quân đội. Lúc trước bà đã thương lượng với Nghiêm Ngật để con bé và bọn nhỏ theo quân.
Hiện tại Mỹ Hoa nguyện ý đi, tảng đá trong lòng bà liền rơi xuống, cả người hết sức thoải mái.
"Đưa chìa khóa cho mẹ, mẹ với Ái Vệ đi lấy quần áo bọn con về." mẹ Thẩm bảo Thẩm Mỹ Hoa đưa chìa khóa để bà tự đến đấy thu thập.
"Mẹ để con tự về thu dọn quần áo". Mẹ Thẩm lắc đầu không cho cô đi, bên ngoài tuyết đang rơi lớn, xe bò đi dễ trượt, Mỹ Hoa đi theo không an toàn.
"Mẹ........." Thẩm Mỹ Hoa còn muốn khuyên bà thêm, nhưng vừa nói liền bị chặn lại.
"Không còn sớm nữa, mau đưa chìa khóa cho mẹ đi." Mẹ Thẩm thấy con gái vẫn chưa đưa chìa khóa thì có chút nóng nảy.
Thẩm Mỹ Hoa thấy mẹ Thẩm nhất quyết không cho cô đi, đành phải đưa chìa khóa đưa ra.
"Mẹ, lúc mẹ dọn phòng con thì nhớ lấy cái hộp gỗ cho con."Thẩm Mỹ Hoa nhớ bà.
Bên trong đó có một số tiền lớn, cô muốn đem theo.
Mẹ Thẩm nhẹ gật đầu, cầm chìa khóa đi ra ngoài.
"Mẹ, nhất định đừng quên cái hộp nhé." Thẩm Mỹ Hoa nghĩ đến số tiền bên trong không yên lòng mà dặn dò.
"Biết rồi."Mẹ Thẩm thấy dáng vẻ khẩn trương của con gái, biết trong hộp kia khẳng định có đồ quan trọng, bà sẽ không quên đâu.
Mẹ Thẩm đi rồi, trong phòng chỉ còn lại mình cô ngẩn người.
Mãi cho đến chạng vạng mẹ Thẩm mới trở về, đưa cái hộp gỗ giao cho con gái mình.
Thẩm Mỹ Hoa nhìn hộp gỗ, trên mặt hiện lên ý cười, nhiều tiền như vậy. Nói với mẹ Thẩm bên cạnh: "Mẹ, áo bông cho bọn Đại Lực đã làm xong chưa."
Ngày hôm qua sau khi xuất viện cô nhờ mẹ Thẩm có thể làm áo khoác giúp mình không. Hai đứa nhỏ chỉ có mỗi chiếc áo bông trên người, không còn áo để thay thế.
"Còn áo cho Đại Lực vẫn chưa làm xong, mấy ngày sau khi mấy đứa đi nhất định kịp." Ngày hôm qua lúc về bà cùng con dâu cả may nhanh áo bông cho bọn trẻ. Áo Nguyên Bảo nhỏ hơn đã làm xong rồi.
"Vất vả cho mẹ rồi." Thẩm Mỹ Hoa cảm kích mẹ Thẩm, cười một cái.
"Nhanh đi ngủ đi, một lúc nữa Đại Ngật sẽ về." Thẩm Mỹ Hoa bảo cô mau lên giường, bên ngoài trời rất lạnh.
Thẩm Mỹ Hoa nhìn mẹ Thẩm về phòng liền đóng cửa lại, bắt đầu thu thập bọc lớn bọc nhỏ quần áo mà mẹ Thẩm mang về.
Quần áo của nguyên chủ rất nhiều, cô thu dọn cả nửa ngày cũng không xong, để đống đồ dư lại sang một bên, mai lại dọn tiếp.
Thời gian trôi qua rất nhanh, vào đêm trước khi đi theo quân, mẹ Thẩm đưa quần áo của bọn nhỏ tới cho cô.
"Hôm nay đi ngủ sớm chút, ngày mai sáng sớm phải ngồi xe bò." Mẹ Thẩm mag toàn bộ đồ dùng cần thiết tới cho mọi người.
Thẩm Mỹ Hoa nhẹ gật đầu, nhận lấy quần áo của mẹ Thẩm đưa rồi nhìn thoáng qua bốn phía.
"Đại Ngật đâu?" Bà tiến vào không thấy con rể mình, liền hỏi.
Thẩm Mỹ Hoa chồng đồ vào một chỗ, trả lời: "Đến phòng mấy đứa Nguyên Bảo rồi."
Mấy ngày nay hai đứa Đại Lực và Nguyên Bảo rất quấn anh, mỗi đêm anh phải đợi bọn chúng ngủ mới về được.
Thẩm mẫu thấy con rể không có ở đây, vừa lúc bà muốn nói với con gái vài câu, bèn lôi kéo cô ngồi xuống giường.
"Mỹ Hoa, ngày mai con theo con rể vào quân đội thì ở chung với mọi người cho tốt, đừng gây chuyện phiền toái cho Đại Ngật, một mình nó lăn lộn trong đó cũng không dễ dàng." Bà thật sự không yên tâm Mỹ Hoa, sợ cô theo quân lại làm việc ngu ngốc nào đó. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cứ dặn dò lại một lần.
Thẩm Mỹ Hoa nghe mẹ Thẩm nói thì nhẹ gật đầu, nói cô sẽ chú ý, chờ tới quân đội, cô sẽ yên tĩnh, không chủ động gây chuyện cùng hàng xóm, cũng sẽ giảm cảm giác tồn tại trước mặt Nghiêm Ngật.
Mẹ Thẩm thấy Thẩm Mỹ Hoa đồng ý, tâm tình hơi thả lỏng, sau đó vui mừng nắm tay cô vỗ vỗ. Bà phát hiện từ lúc con gái đập đầu tự sát vào tường bắt đầu thay đổi, hiểu chuyện hơn.
Thẩm Mỹ Hoa không biết biến hóa trong lòng mẹ Thẩm. Cô thấy bà dặn dò từng chuyện lớn nhỏ, tuy biết những thứ này là muốn nói cho nguyên chủ, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm động.
"Mẹ, mẹ chờ một lát." Thẩm Mỹ Hoa thấy mẹ Thẩm nói xong muốn đứng dậy chuẩn bị ra ngoài thì nhanh chóng kêu bà đứng lại.
Mẹ Thẩm thấy con gái gọi liền dừng lại: "Làm sao?"
"Mẹ, mẹ cầm đi." Thẩm Mỹ Hoa cầm số tiền đã chuẩn bị đưa cho bà.
Từ số tiền kia của nguyên chủ, cô lấy ra 300 đồng đưa cho mẹ Thẩm. Nguyên chủ kết hôn mấy năm nay, không cho nhà mẹ đẻ một mao tiền, còn thường xuyên trở về lấy đồ đi. Số tiền này là cô thay cô ta hiếu kính cha mẹ.
Lần này đi sợ là trong thời gian ngắn không về được, còn nửa năm nữa là đến nạn đói 3 năm liên tiếp. Trong tay mẹ Thẩm có tiền nhất định có thể mua thêm lương thực, sau này ngày tháng sẽ dễ chịu hơn chút.
Mẹ Thẩm nhìn bao bố cô đưa tới, tò mò cầm lấy, đưa tay mở ra xem, nhìn thấy bên trong toàn là tiền giấy thì giật mình nhìn con gái.
"Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"Con bé đưa cho bà bọc tiền này nhìn sơ sơ cũng khoảng 300.
"Trộm"Thẩm Mỹ Hoa thấy dáng vẻ giật mình của mẹ Thẩm, không nhịn được nói giỡn với bà.
Cô thấy mẹ Thẩm sau khi nghe xong sắp không cầm nổi bọc tiền, nhanh chóng giải thích: "Mỗi tháng Nghiêm Ngật gửi tiền về, con sẽ giữ lại một ít, số tiền này không dùng đến thì mẹ hãy mua lương thực để trong nhà, năm nay tuyết rơi có chút dị thường, rơi mãi không ngừng, năm nay sợ là không thu hoạch được lương thực, trong nhà có trẻ con, không thể để chúng đói được."
Tuy rằng tối qua đã dặn dò Thẩm Ái Vệ đi trạm lương thực mua thêm chút đồ, nhưng cô vẫn rất lo lắng, sợ đến lúc đó mẹ Thẩm ngăn cản, nên vẫn quyết định nói trước với bà.
"Trong nhà có tiền, số tiền này tự con giữ đi, còn lương thực mẹ sẽ kêu Ái Vệ đi mua." Mẹ Thẩm nói xong muốn nhét tiền lại về tay cô.
Con gái sắp theo quân, trên người phải có chút tiền phòng thân, trong nhà vẫn còn, không cần cô cho.
Thẩm Mỹ Hoa thấy mẹ Thẩm nhất quyết không lấy, biết bà lo lắng cho số tiền này rồi thì cô sẽ không còn, nhét tiền lại tay bà nói: "Mẹ cầm đi, con còn tiền." Rất nhiều tiền, ba chữ cuối cô không nói ra.
Hai người đẩy qua đẩy lại một lúc thì cửa từ ngoài đẩy vào, một thân hình đàn ông cao lớn xuất hiện, khiến hai người trong phòng dừng lại động tác.