Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 60, Xuyên Thành Mợ Của Nhân Vật Nam Chính

Chương 36: Thẩm Mỹ Hoa xấu hổ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Mỹ Hoa thu hồi ánh mắt, không tiếp tục nhìn Nghiêm Ngật ngồi đối diện nữa, cúi đầu ăn cháo.

Nguyên Bảo thấy mẹ ăn từng miếng tỏi ngâm, thoạt nhìn như ăn rất ngon, bé cũng muốn ăn, nhìn mấy nhánh tỏi còn lại trong đĩa, tay nhỏ dùng đũa gắp một miếng nhỏ nhất.

Thẩm Mỹ Hoa thấy Nguyên Bảo gắp tỏi vào bát, quay đầu nhìn, bé cũng thích ăn tỏi à?

Nguyên Bảo cho tỏi vào miệng, vừa cắn một miếng, một giây sau, cả khuôn mặt nhăn lại một chỗ, củ tỏi trên đũa rơi lại vào bát.

Thẩm Mỹ Hoa thấy phản ứng của Nguyên Bảo, bị dáng vẻ của bé chọc cười, khóe miệng không nhịn được giương lên, cười khẽ.

Nguyên Bảo ngậm miếng tỏi nhìn mẹ cười mình, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, tủi thân nhìn về phía cha bé.

Nghiêm Ngật thấy vẻ mặt tủi thân của con trai, mở miệng nói: "Nhai nát rồi nuốt xuống".

Thẩm Mỹ Hoa ngồi bên cạnh thấy Nghiêm Ngật không cho Nguyên Bảo nhả miếng tỏi ra thì có chút kinh ngạc, cô còn tưởng anh sẽ dỗ dành thằng bé, không nghĩ đến anh sẽ không cho con trai lãng phí thức ăn.

Nguyên Bảo nghe lời cha, nhíu mày, giật giật cơ mặt, nuốt miếng tỏi xuống, nhìn chỗ tỏi còn lại trong bát thì mày nhỏ khẽ nhíu lại.

Mẹ Thẩm thấy khuôn mặt u sầu của Nguyên Bảo nhìn tỏi trong bát liền đưa tay gắp tỏi trong bát cháu ngoại ra: "Ông ngoại thích ăn tỏi, cho ông ăn" Nói xong gắp tỏi trong bát bé vào bát ông ngoại.

Cha Thẩm ngồi cạnh cũng phối hợp mà gật đầu, ông thích ăn tỏi, ông ăn.

Nguyên Bảo thấy tỏi bị bà ngoại gắp đi, sợ cha mất hứng, lập tức ngẩng đầu nhìn cha mình.

Nghiêm Ngật thấy con trai hồi hộp nhìn mình, không nói chuyện, đưa tay gắp dưa muối vào bát cho bé.

Nguyên Bảo thấy cha gắp thức ăn cho mình, không có giận, lập tức khuôn mặt liền hớn hở, tay nhỏ cầm đũa từng ngụm từng ngụm ăn cháo cùng dưa muối.

Sau bữa ăn, mẹ Thẩm bưng bát đũa đi rửa, Thẩm Mỹ Hoa cũng đi theo sau lưng bà.

Mẹ Thẩm nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng, vừa quay lại thấy con gái ở sau mình, nhướn mày: "Con không nghỉ ngơi cho tốt, đi sau lưng mẹ làm gì?".

"Con ra sau bếp lò sưởi ấm, trời lạnh quá!" Thẩm Mỹ Hoa nói thật, lần trước đến nhà mẹ Thẩm, không nghĩ đến sẽ phát sinh những chuyện này, nên không mang theo nhiều quần áo. Cái áo khoác trên người cô bây giờ hơi mỏng, mặc trên người rất lạnh.

Về phòng ngủ nằm trên giường cũng phải một lúc lâu mới ấm, chờ ấm không được bao lâu thì bị gọi đi ăn trưa, cứ giày vò như vậy không cẩn thận sẽ bị cảm mạo. Cô đang mang thai không thể uống thuốc được.

Mẹ Thẩm nghe con gái bảo lạnh, nhìn áo khoác trên người cô, dừng lại vài giây, nghĩ đến thân thể cô còn chưa khỏe hẳn, sợ lạnh cũng bình thường.

Hai người một trước một sau đi tới nhà bếp, trong sân bọn nhỏ đều vây quanh Nghiêm Ngật, tranh nhau muốn được ôm.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn Nghiêm Ngật được hoan nghênh như vậy, thu hồi ánh mắt theo Thẩm mẫu vào phòng bếp, ngồi sau bếp lò sưởi ấm, toàn bộ thân thể có chút mệt rã rời, tối qua có người ngủ bên giường khiến cô mãi nửa đêm mới ngủ được.

Trương Viễn Hà thu dọn trong phòng khách xong mới tới nhà bếp. Vừa bước vào liền thấy cô em chồng ngồi sau bếp lò, híp mắt, đầu thỉnh thoảng gục xuống, sau lưng bị dọa toát mồ hôi lạnh.

Lửa trong bếp lò rất lớn, cô em chồng ngủ gật như vậy, không chú ý cái là sẽ nhào vào trong bếp lò ngay.

Trương Viền Hà nhanh chóng đi đến bên cạnh, vỗ lưng cô: "Mỹ Hoa, mệt thì về phòng đi, đừng ngủ ở cạnh bếp lò".

Thẩm Mỹ Hoa bừng tỉnh, vừa ngẩng đầu thấy đại tẩu ở trước mặt: "Đại tẩu".

Mẹ Thẩm đang rửa bát, nghe con dâu mình nói thì giật mình, nhanh chóng nghiêng người nhìn con gái, thấy dáng vẻ mông lung buồn ngủ của cô.

Mẹ Thẩm sợ đến tim nhảy lên cổ họng, vô cùng sợ hãi, tức giận mắng: "Nhanh đi ra ngoài. Sưởi ấm cũng không khiến tôi bớt lo." Nói xong nhanh chóng nhéo lỗ tai cô đuổi ra ngoài.

Bà đã nhìn ra, con gái sinh ra là để làm phiền bà. Một khắc cũng không khiến người ta an tâm.

Cả người Thẩm Mỹ Hoa còn chưa kịp phản ứng, một giây sau đã bị đuổi ra khỏi bếp, cửa đóng phịch lại trước mặt cô.

Đứng ngoài cửa có chút ngây người, không rõ vì sao mẹ Thẩm lại đột nhiên tức giận, còn nhéo lỗ tai mình, tuy rằng bà nắm không đau chút nào.

Một trận gió rét thổi tới khiến cô mới từ phòng bếp ra có chút rùng mình, lạnh quá, cô run rẩy, cuộn mình lại, hai tay ôm chặt quần áo đang mặc chuẩn bị về phòng, còn chuyện lúc nãy đến trưa lại hỏi mẹ Thẩm.

Quay người lại, liền thấy một lớn bốn nhỏ trong sân đang nhìn mình.

Thẩm Mỹ Hoa: "....................".

Cô nghĩ đến cảnh cô bị nhéo tai bị bọn họ nhìn thấy, còn có dáng vẻ đáng khinh bây giờ, mặt đỏ ửng, nhanh chóng đứng thẳng lưng, ho nhẹ một tiếng, không chớp mắt đi qua họ.

"Cha, sao mẹ lại bị bà ngoại nhéo lỗ tai đuổi ra ngoài?" Nguyên Bảo thấy mẹ đi vào phòng, ngẩng đầu tò mò hỏi.

"Anh biết, nhất định là do cô không nghe lời nên mới bị bà ngoại nhéo lỗ tai" Đại Long tranh cơ hội trả lời trước mặt dượng.

Khi bé không nghe lời, bà nội cũng nhéo lỗ tai rồi đánh mông bé.

Nghiêm Ngật không nói chuyện, an tĩnh nghe mấy đứa nhỏ thảo luận.

Thẩm Ái Vệ từ trong nhà đi ra thấy mặt chị hai cậu đỏ bừng đi vào.

"Chị hai, sao mặt chị đỏ vậy?" Thẩm Ái Vệ giật mình hỏi.

"Vừa sưởi ấm ở phòng bếp, sao giờ em còn chưa đi làm việc đi?" Thẩm Mỹ Hoa nhẹ nhàng nói sang chuyện của cậu, đánh trống lảng.

"Hôm nay tuyết rơi nhiều, trong đội không cần nhiều người đến." Thẩm Ái Vệ mở miệng giải thích.

Thẩm Mỹ Hoa nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, ngay sau đó liền nói: "Chị về phòng trước".

Thẩm Ái Vệ còn muốn nói thêm với cô vài câu nhưng thấy cô vội về phòng, liền thôi, chuẩn bị đi ra ngoài tìm anh rể.

Thẩm Mỹ Hoa ngồi trên giường nghĩ đến tình cảnh xấu hổ vừa rồi, xấu hổ không chịu được, sao cô lại muốn đi sưởi ấm chứ, về phòng ngủ không tốt hơn sao?

Mãi cho đến giờ ăn trưa, cả người cô đều vùi trên giường, không đi ra ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »