Chương 35

Một phòng khác cha Thẩm đang ngồi trước bàn lật xem hoàng lịch, mẹ Thẩm dải chăn xong thấy ông vẫn đang lật, cả người rất rảnh rỗi, nghĩ đến chuyện hôm nay con gái nói chuyện thì giận sôi máu.

“Ông còn có tâm tư xem hoàng lịch của ông, mấy ngày đó có cái gì đẹp.” Mẹ Thẩm ném gối đầu lên giường, đặt mông ngồi lên giường đầy tức giận nhìn chồng.

Cả nhà này chỉ có mình bà lo lắng, ông chẳng biết lo lắng gì, ban ngày đi làm công buổi tối về xem lịch ngày, lúc nào cũng xem, trong nhà xảy ra chuyện lớn cũng không biết quan tâm.

Cha Thẩm thấy vợ tức giận, nhanh chóng buông lịch trong tay, đi hai bước lại quay lại giường, nhưng nghĩ đến chưa xé lịch, lại quay lại xé mới về giường.

Cha Thẩm nhanh chóng đặt gối lên đầu giường, mở miệng hỏi:"Xảy ra chuyện gì?”

“Mỹ Hoa và Đại Ngật chuẩn bị ly hôn.” Mẹ Thẩm nói xong, thấy mặt cha đứa trẻ lộ ra vẻ giật mình, tiếp tục mở miệng nói.

“Vất vả lắm mới khuyên được Mỹ Hoa, nhưng nó không muốn đi theo con rể tới bộ đội.” Mẹ Thẩm nói chuyện mình phiền não với cha Thẩm.

Cha Thẩm phụ nghe xong, mở miệng: “Con bé không muốn, vậy bảo nó ở nhà cũng được, ngày nào đó Mỹ Hoa muốn đi thì đưa nó đi.”

Ông còn tưởng chuyện lớn gì, không nghĩ tới là chuyện này, nói xong kéo chăn đắp lên người cả hai, duỗi tay thổi nến chuẩn bị ngủ.

Mẹ Thẩm thấy cha đứa trẻ thảnh thơi tắt nến, duỗi tay bóp eo ông.

Cha Thẩm bị véo một cái, nhanh tay giữ tay vợ, không dám thổi nến, thành thành thật thật nghe vợ nói chuyện.

Cha Thẩm thấy vợ bất mãn nhìn mình nói,“Con gái không muốn, nói nhiều cũng vô dụng, tính tình của Mỹ Hoa không phải bà cũng biết, để nó ở nhà cũng tốt, đi bộ đội lại náo loạn không thôi.”

Cha Thẩm phụ cũng có chút tâm tư nhỏ, để con gái ở nhà, ông còn đi thăm được vài lần, nếu đi theo con rể đến bộ đội, quanh năm suốt tháng không gặp được một lần.

Mẹ Thẩm nhìn cha bọn trẻ, bà không dám nói ra lo lắng trong lòng mình, bà sợ con gái ở nhà lại động tâm, lui tới với Lý Đại Ngưu kia.

Nếu cha đứa trẻ biết Mỹ Hoa còn niệm tưởng Lý Đại Ngưu, sợ là sẽ đi đánh gãy chân hắn ta.

“Ông mau nghĩ cách đi, đừng nói như sao cũng được.” Mẹ Thẩm bảo ông nói chuyện nghiêm túc đi.

“Bọn nhỏ lớn rồi, có một số việc bà đừng quản nữa, con cháu đều có phúc của con cháu.” Cha Thẩm nhìn dáng vẻ nhọc lòng của bà, bảo bà nhanh đi ngủ đi.

Mẹ Thẩm nghe ông nói, ngực cũng khó chịu, bà cũng không muốn nhọc lòng, nhưng không lo không được, nhìn cha đứa trẻ đắp chăn che đầu không nói chuyện, thở dài, ngồi trên giường suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được biện pháp, đành phải thổi tắt ngọn nến nằm ngủ.

Sáng sớm hôm sau, mẹ Thẩm dậy sớm rời giường chuẩn bị cơm sáng, vừa mở cửa thấy con rể đang ở trong sân xúc tuyết, tuyết trong viện đã dọn được phân nửa.

“Đừng dọn nữa, mau vào phòng đi, tuyết nó sẽ tự tan.” Mẹ Thẩm thấy trên trán con rể toát mồ hôi, bảo anh mau đi vào nhà.

“Chỉ còn một chút thôi.” Nghiêm Ngật không ngừng tay, xúc tuyết sang một bên.

Mẹ Thẩm thấy không khuyên được con rể, đứng một bên làm bảo anh làm xong thì nhớ vào nhà ngay.

Nghiêm Ngật vâng một tiếng, tiếp tục xúc tuyết.

Mẹ Thẩm nhìn con rể xúc tuyết, tưởng tượng nếu Mỹ Hoa đi, hai người ngày nào cũng cãi nhau, đến lúc đó khổ chính là con rể, nhìn con rể vài lần rồi xoay người đi về phòng Mỹ Hoa.

“Mẹ?” Thẩm Mỹ Hoa đang ngồi trên giường chuẩn bị mặc quần áo.

“Con không đi cùng Đại Ngật vào quân đội cũng đúng, lát nữa Ái Vệ tới lấy đồ cho con, sinh con ở đây xong thì về.”

Mẹ Thẩm thỏa hiệp, nếu con gái không muốn đi theo con rể cũng được, dọn đến đây, bà chăm sóc con gái và cháu ngoại, cũng không để con bé đánh bọn trẻ, còn có thể phòng ngừa con bé liên hệ với Lý Đại Ngưu.

Con gái ở nhà một mình, bà không yên tâm.

Thẩm Mỹ Hoa nghe mẹ Thẩm nói, vội mở miệng: “Con đưa mấy đứa trẻ về, không ở đây làm phiền mẹ.”

Cô không muốn đi theo nam chính tới bộ đội là vì không có ai ở nhà sống cùng lũ trẻ cũng tự tại, cũng không cần lo lắng sẽ lộ dấu vết.

Hiện tại bảo cô sống cùng mẹ Thẩm, tùy thời tùy chỗ đều có khả năng lộ dấu vết, dù cảnh giác hết sức, giây tiếp cũng có khả năng bị phát hiện không đúng.

Mẹ Thẩm rất hiểu nguyên chủ.

"Một là đi theo con rể, hai là chuyển về đây, con chọn một cái đi." Mẹ Thẩm nói xong đi ra ngoài cho cô suy nghĩ, bà sẽ không để Mỹ Hoa ở nhà một mình.

Thẩm Mỹ Hoa ngồi trên giường nhìn cửa đóng lại, cô biết chọn thế nào đây, cô yên tĩnh ngồi trên giường ngẩn ngơ.

Mẹ Thẩm nấu cháo xong, lấy thêm dưa muối và tỏi ngâm trong vò, để chung vào một đĩa rồi đặt lên bàn. Người một nhà cùng nhau ăn sáng.

Thẩm Mỹ Hoa uống hai ngụm cháo, nhìn thấy tỏi ngâm trong đĩa, kẹp một miếng gắp vào bát.

Cô không thích ăn tỏi sống, nhưng lại thích ăn tỏi ngâm, nhất là ăn với cơm trắng, ăn rất ngon.

Mẹ Thẩm cúi đầu ăn cháo, thấy con gái ăn tỏi, thấy lạ liền hỏi: "Con ăn được tỏi ngâm à?"

Thẩm Mỹ Hoa đang chuẩn bị đưa tỏi vào miệng nghe được ngừng lại, cô quên nguyên chủ không thích ăn tỏi, lúc trước còn không chịu được mùi của nó, sau này có thể ngửi nhưng không thể ăn.

"Cũng không biết sao hôm nay von lại thèm ăn." Thẩm Mỹ Hoa bình tĩnh nói.

Mẹ Thẩm nhìn bụng cô, gật đầu, tiếp tục ăn cháo.

Thẩm Mỹ Hoa thấy mẹ Thẩm không nói nữa, thở phào nhẹ nhõm, sau này trước mặt mẹ Thẩm cô phải chuẩn bị một chút, không thể để lộ bất kỳ điểm nào khác của nguyên chủ.

Cô nhìn tỏi ngâm trong bát, có chút không muốn ăn nữa, cô ăn nốt phần cháo còn lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Nghiêm Ngật ở đối diện đang nhìn mình, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên qua người cô.

Thẩm Mỹ Hoa hơi ớn lạnh, da gà trên tay nổi lên.