Chương 32

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng mẹ Thẩm đã lặng lẽ ngồi dậy đi mua bữa sáng, hai ngày nay bà không dám để con gái và con rể ở riêng với nhau, sợ Mỹ Hoa xúc động muốn ly hôn với con rể.

Bà rón rén mở cửa ra ngoài, không ảnh hưởng đến người trên giường.

Thẩm Mỹ Hoa bị tiếng nói chuyện đánh thức, mở mắt ra, nhìn cảnh tượng trong phòng, mẹ Thẩm đang ở cạnh cửa sổ nhỏ giọng nói chuyện với Nghiêm Ngật.

“Con ăn sáng trước đi, đừng chờ Mỹ Hoa, bây giờ nó có thai nên dậy trễ, chờ nó ăn thì cơm cũng nguội.” Mẹ Thẩm nói xong thì đưa bánh hành chiên cho anh. Bánh này bà đã mua hai cái, một cái cho con gái, một cái cho con rể.

Bánh hành chiên này trong huyện rất quý, hai cái tiêu mất một đồng hai, một cân bông cứ ăn vào bụng như vậy.

Nghiêm Ngật không nhận bánh, bảo mẹ vợ tự ăn đi, ngón tay thon dài hữu lực cầm lấy bánh bột bắp.

Mẹ Thẩm thấy con rể ăn bánh bột bắp, vội vàng xua tay, không cho anh ăn, không để anh ăn bánh bột ngô, nghẹn cổ.

Thẩm Mỹ Hoa nằm trên giường nhìn hai người mẹ Thẩm và Nghiêm Ngật.

Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, quan hệ của hai người rất tốt, Nghiêm Ngật đối đãi với mẹ Thẩm như mẹ ruột, có thể kiên nhẫn với nguyên chủ phần lớn cũng vì mẹ Thẩm.

Lúc Nghiêm Ngật mười ba tuổi thì cha mẹ đều qua đời, sau đó anh dẫn theo em gái đến nhà chú họ sống, chú họ anh ham ăn biếng khiến bọn anh thường xuyên chịu đói, mẹ nguyên chủ và mẹ Nghiêm Ngật lớn lên cùng một thôn cũng chơi với nhau, biết hoàn cảnh của nhà nam chính vẫn thường xuyên đến thăm hai người, mỗi lần đi đều mang thức ăn quần áo, trải qua 5 năm, mãi cho đến khi Nghiêm Ngật 18 tuổi tham gia quân ngũ.

Sau khi Nghiêm Ngật tòng quân, mẹ Thẩm lại thay em gái Nghiêm Ngật tìm một gia đình tốt gả đi, sau này chuyện nguyên chủ và Lý Đại Ngưu, mẹ Thẩm cả ngày sầu não không thôi, sau khi Nghiêm Ngật biết đã cưới nguyên chủ.

Bằng không với khả năng lúc ấy của Nghiêm Ngật, sẽ không đến lượt nguyên chủ thanh danh xấu.

Thẩm Mỹ Hoa nhớ lại toàn bộ câu chuyện, nhìn mẹ Thẩm ở mép giường nhìn Nghiêm Ngật ăn bánh.

“Mẹ, Mỹ Hoa tỉnh rồi.” Nghiêm Ngật không nhận bánh trong tay mẹ vợ, bảo bà đi xem người đã tỉnh trên giường.

Mẹ Thẩm nghe thấy con rể nói nhanh chóng xoay người, thấy con gái nằm trên giường đang nhìn bọn họ.

“Bụng có sao không.” Mẹ Thẩm tiến lên đỡ người dậy.

Thẩm Mỹ Hoa lắc lắc đầu, bụng cô vẫn bình thường, nhưng mắt do hôm qua khóc nhiều, có hơi sưng, chớp mắt có chút đau đớn.

Mẹ Thẩm thấy con gái nói không sao, tim cũng đặt xuống, buổi sáng bác sĩ tới nói, nếu hôm nay bụng không khó chịu thì không còn gì đáng ngại.

“Con muốn đi đâu?” Mẹ Thẩm thấy con gái xốc chăn lên, nhanh chân chạy tới đỡ cô, hiện tại cô không thể chạy nhảy dưới giường, phải nằm yên an thai.

Thẩm Mỹ Hoa liếc liếc mắt nhìn Nghiêm Ngật đang đứng, nhỏ giọng nói với mẹ mình: “Đi nhà vệ sinh ạ.”

Ngày hôm qua một đêm không đi vệ sinh, hiện tại cô rất muốn đi vệ sinh, không thể nhịn được.

Mẹ Thẩm nghe thấy con gái muốn đi nhà vệ sinh, cẩn thận đỡ con gái ra ngoài.

“Đại Ngật, ăn bánh đi, mẹ đưa nó ra ngoài, lát nữa sẽ quay lại.” Mẹ Thẩm nói xong không cho con rể cơ hội nói chuyện, nói xong thì đỡ con gái đi ra ngoài.

Buổi sáng hành lang bệnh viện rất náo nhiệt, người đi tới đi lui, có trẻ con chạy tới chạy lui, mẹ Thẩm cẩn thận bảo vệ con gái.

Thẩm Mỹ Hoa giải quyết xong nhu cầu sinh lý đi ra, mẹ Thẩm ở ven tường vội vã chạy tới đỡ con gái.

“Mẹ, con có thể tự đi, không cần đỡ đâu.” Hiện tại cô có thể tự đi bộ, không giống ngày hôm qua toàn thân nhũn ra, không có chút sức lực nào.

“Được rồi, con đi đi.” Mẹ Thẩm bảo con gái đừng nói chuyện, mau chóng về phòng, bên ngoài nhiều người mang theo trẻ con, không cần đυ.ng một cái là hỏng rồi.

Hai người đi vào nhà vệ sinh rửa mặt xong mới quay lại.

Thẩm Mỹ Hoa ngồi trên giường ăn đồ ăn sáng mẹ Thẩm mới mua, Nghiêm Ngật ngồi trên băng ghế cạnh mép giường không nói một câu, mặt không cảm xúc, không biết anh đang nghĩ gì.

Mẹ Thẩm ở một bên nhìn hai vợ chồng không nói một câu, trong lòng bắt đầu gấp gáp, muốn để hai đứa nói chuyện, nhưng lại sợ trong miệng con rể nói ra hai từ ly hôn, con gái cũng ấm đầu đồng ý.

Không được, bà phải ngẫm lại biện pháp, trước khi con gái nghĩ thông suốt, không thể để hai đứa ở bên nhau.

“Đại Ngật, con trông Mỹ Hoa, mẹ đi Cung Tiêu Xã mua ít bông về làm quần áo, ngày mai Mỹ Hoa xuất viện, bây giờ không đi mua thì sẽ không kịp, mẹ đi một chút rồi về.” Mẹ Thẩm nói xong làm bộ muốn đứng dậy.

Mắt Nghiêm Ngật nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tuyết đang rơi.

“Để con đi.” Nói vừa xong, anh đứng dậy khỏi băng ghế.

“Không cần, mẹ đi một chút rồi về, nhanh thôi.” Mẹ Thẩm bảo con rể ngồi xong, làm ra dáng vẻ bà đi cũng được.

Thẩm Mỹ Hoa ở một bên nhìn mẹ Thẩm nói muốn đi nhưng thân thể không nhúc nhích, rất rõ ràng muốn để Nghiêm Ngật đi Cung Tiêu Xã mua đồ.

Nghiêm Ngật bảo mẹ ngồi xong, anh lấy mũ trên bàn đội lên đầu rồi đi ra ngoài.

Cửa phòng bệnh đóng lại, trong phòng khôi phục an tĩnh.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn dáng vẻ của Nghiêm Ngật, anh cũng không hỏi mua bao nhiêu, chắc là cũng biết mẹ Thẩm cố tình bảo anh ra ngoài.

Mẹ Thẩm thấy con gái nằm trên giường nhìn mình chằm chằm, biết cô đang nghĩ gì, bà mở miệng nói: “Mẹ cố tình bảo con rể ra ngoài mua.”

Thẩm Mỹ Hoa sửng sốt, không nghĩ tới mẹ Thẩm sẽ nói trắng ra, chờ bà nói tiếp.

Đợi một hồi không thấy mẹ Thẩm mở miệng, ngay lúc cô chuẩn bị ngủ lại nghe thấy tiếng nói chuyện.

“Mẹ biết trong lòng con muốn hỏi gì, con trả lời mẹ trước, trong lòng con nghĩ thế nào, vẫn muốn ly hôn với con rể.” Mẹ Thẩm thừa dịp con rể không ở đây nhanh chóng hỏi.

Thẩm Mỹ Hoa ngẩng đầu nhìn mẹ Thẩm, thấy mặt bà hồi hộp thì lắc đầu.

Hiện tại không ly hôn là lựa chọn sáng suốt nhất.

Mẹ Thẩm thấy con gái lắc đầu, trong lúc nhất thời có chút không thể tin được, kích động nắm tay con gái mở miệng nói: “Thật sự không ly hôn?”

Thẩm Mỹ Hoa gật đầu.