Chương 30

Mẹ Thẩm nghe là canh gà, nhanh chóng mở cà men đưa tới tay cho con gái để cô nhanh chóng uống canh gà bồi bổ thân thể. Đây đúng là lúc thích hợp nhất để uống.

Thẩm Mĩ Hoa nhìn canh gà trong cà men, phía dưới toàn là thịt gà, trong lòng có chút cảm động, hiện tại vì con gà này, ba Thẩm đã phí không ít công sức.

Mẹ Thẩm đợi một lúc, không thấy cô có phản ứng gì, nhướn mày.

Thẩm Ái Vệ bên cạnh thấy cô không uống, mặt mẹ cũng có chút không đúng, nhanh chóng rời đi lực chú ý của bà, nói : "Mẹ, ba bảo con đến hỏi, bao giờ chị được xuất viện về nhà".

Mẹ Thẩm bị dời lực chú ý, nghĩ đến việc bà quên hỏi việc xuất viện, lập tức đứng dậy nói với con trai.

"Mẹ đi hỏi việc xuất viện của chị con, bác sĩ chỉ nói ở mấy ngày mà không cho thời gian cụ thể".

Thẩm Ái Vệ đưa mẹ mình đến cửa, đóng cửa lại rồi trở về bên giường: "Chị hai, còn nơi nào không thoải mái không?".

Cậu lại nghĩ đến cảnh tượng chị mình hôn mê lúc đó, mặt trắng bệch, một chút động tĩnh cũng không có, cả người như đã chết, hiện tại nhớ lại mà có chút sợ.

Thẩm Mĩ Hoa nghe cậu nói, lắc lắc đầu, ý bảo đừng lo. Thẩm Ái Vệ thấy thần sắc cô có chút ủ rũ, cả người nhìn rất ưu sầu, tuyệt không vui vẻ, nhanh chóng mở miệng nói: "Chị, em đã gửi điện báo cho anh rể, anh ấy hẳn là sẽ về ngay lập tức, chị rất nhanh có thể được gặp lại anh ấy rồi" Cô nghe được tin này hẳn sẽ rất vui.

Cậu vừa nói xong chỉ thấy cô cúi đầu, không có chút biểu hiện vui vẻ nào.

Thẩm Mĩ Hoa nghe cậu Đai Lực muốn về, cảm thấy trong lòng càng thêm hoảng sợ, cô không muốn gặp ba bọn nhỏ.

"Chị hai?" Thẩm Ái Vệ thấy cô không nói lời nào mở miệng hô.

Thẩm Mĩ Hoa thanh âm có chút khàn khàn hô: "Chị biết rồi".

Cô nói xong nhìn về phía Đại Lực và Nguyên Bảo vẫy vẫy gọi.

Nguyên Bảo thấy mẹ gọi mình qua, đứng tại chỗ do dự mất vài giây rồi nhấc chân tới gần giường, bên cạnh Đại Lực cũng theo qua.

Thẩm Mĩ Hoa thấy cả hai lại đây, trên mặt tươi cười, đem cà men trong tay nhét vào tay bọn nhỏ, mở miệng nói: "Nhân lúc nóng ăn đi, lát nữa nguội sẽ không ngon nữa!".

Cô bây giờ cái gì cũng ăn không vô, dạ dày như có người dùng gậy chọc quấy, khó chịu vô cùng.

Nguyên Bảo nhìn cà men cô đưa, hướng cô lắc đầu, cậu không ăn, mợ nói trong bụng mẹ có em trai em gái, canh gà này cho chúng uống, cậu không thể uống được.

Đại Lực cũng lắc đầu theo, nhìn về phía bụng mợ, chỗ đó thật sự có em trai em gái sao?

Thẩm Mĩ Hoa thấy Nguyên Bảo lắc đầu, đang muốn mở miệng nói chuyện thì bị Thẩm Ái Vệ đánh gãy.

"Chị, canh gà để đó tự chị uống đi, trong nhà vẫn còn." Thẩm Ái Vệ thấy cô muốn đem canh gà cho bọn nhỏ uống nhanh chóng cản lại để chính cô tự uống.

Chị dâu nói rồi, canh trong nhà vẫn còn dư, chờ bọn họ trở về rồi ăn chung.

"Chị không............." Chữ uống còn chưa nói xong liền thấy mẹ Thẩm tiến vào.

"Ái Vệ, bác sĩ nói ngày mai sẽ xuất viện, một hồi con về đại đội mượn xe bò đến đem chị con kéo về" bà đẩy cửa vào phòng, nhanh chóng phân phó con trai.

Tình hình hiện tại của Mỹ Hoa không thể tự đi về được, cần dùng xe bò kéo về.

"Con biết rồi" Thẩm Ái Vệ bảo mẹ mình yên tâm, cậu sẽ làm việc này thỏa đáng.

"Trời không còn sớm nữa, con mau đem bọn nhỏ về đi, mai lại đến đón chị con về" bà nói xong thấy Thẩm Mĩ Hoa vẫn chưa uống canh gà, bảo cô nhanh chóng uống xuống.

Thẩm Ái Vệ gật đầu đáp ứng, lôi kéo hai đứa nhỏ, mở miệng nói: "Mẹ, chị hai, con mang hai đứa nhỏ về trước đây".

Nguyên Bảo thấy cậu muốn dắt mình về, nhìn lại mẹ đang nằm trên giường, mím môi, có chút không muốn về, cậu muốn nhìn mẹ và em.

"Về đi" mẹ Thẩm đem người đưa đến cửa, dặn dò họ đi chậm chút, bên ngoài tuyết còn rơi, đường rất trơn.

Bà đem người tiễn đến cửa liền đóng cửa lại, lấy tinh thần thúc giục con gái mau uống canh gà, không uống nhanh sẽ nguội mất.

Thẩm Mĩ Hoa không lay chuyện được ý bà, uống non nửa bát canh, lại ăn mấy miếng thịt thì bà mới hài lòng.

"Con ngủ đi, mẹ đem quần áo giặt sạch đã" bà đỡ Thẩm Mỹ Hoa nằm xuống, hiện tại cô cần nhất là nghỉ ngơi.

Mẹ Thẩm chờ Thẩm Mĩ Hoa nằm xuống mới cầm quần áo đã thay mấy hôm nay đi phòng giặt.

Thẩm Mĩ Hoa ngủ không yên, trong mộng cô sinh ra một con bạch tuộc, gắt gao bám chặt lấy cô, khiến cô giật mình tỉnh lại, tim đập bang bang.

Vài giây sau, cô chuẩn bị đưa tay lấy nước, quay người lại thấy bên băng ghế cạnh giường bệnh có một người đàn ông đang ngồi, mặc quần áo bành tô, đang ngồi trên ghế nhìn cô, tay cô run kinh hô một tiếng, cái cốc rớt xuống, lăn vài vòng dưới đất.

Người đàn ông đứng dậy khom lưng nhặt cái cốc dưới đất lên, cầm lấy cái cốc sạch khác lại rót đầy nước đưa tới trước mặt Thẩm Mĩ Hoa.

Thẩm Mĩ Hoa lúc này mới nhìn rõ diện mạo hắn, nam nhân chừng 27, 28 tuổi, vóc dáng rất cao, để một đầu tóc ngắn, đôi mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, môi mỏng thoáng mím, cổ áo lông hơi mở ra lộ màu da lúa mạch, cả người tản ra một hơi thở lạnh như băng.

Đây là cậu nam chính, Nghiêm Ngật, chồng nguyên chủ.

Hắn về rồi?

Nghiêm Ngật thấy người trên giường bất động, nhàn nhạt mở miệng: "Không uống?".

Thẩm Mĩ Hoa lấy lại tinh thần, có chút bối rối tiếp nhận cốc nước trong tay anh. Cô vừa uống xong cốc nước thì nghe anh đứng bên giường lạnh lùng nói: "Lúc trước em muốn ly hôn, giờ có tính toán gì không?".

Thẩm Mĩ Hoa nghe tiếng nói chuyện thì sửng sốt, mắt hai người giao nhau, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm .