Chương 22

Ba người một trước một sau đi vào phòng khách, ngồi lên băng ghế.

"Ăn từ từ thôi" Thẩm Mỹ Hoa đem bát mì lần lượt đặt trước mặt bọn nhỏ, nghĩ đến cảnh ngày hôm qua Đại Lực đưa bát, lại dặn dò một lần.

Hai đứa nhỏ này mỗi lần ăn cơm đều ăn rất nhanh, đây là thói quen do thời gian dài chịu đói luyện ra, chỉ có thể chậm rãi từ từ sửa từng chút một.

Đại Lực và Nguyên Bảo nhìn mì trước mặt, muốn ăn thật nhanh, lại nghe mợ nói, nhẹ gật đầu, cầm lấy đôi đũa gắp mì lên, nhưng tốc độ rõ ràng không có nhanh như lúc trước.

Nguyên Bảo nuốt miếng sợi mì vừa ngọt vừa thơm, luyến tiếc ăn, sợ ăn xong sẽ không còn nữa, mãi đến khi Thẩm Mỹ Hoa và Đại Lực ăn xong, mì trong bát của cậu vẫn còn không ít.

Thẩm Mỹ Hoa ăn xong thấy mì trong bát Nguyên Bảo vẫn còn hơn một nửa, nghĩ đến lượng ăn bình thường của cậu, có chút khó hiểu, chẳng lẽ mì hôm nay làm không hợp khẩu vị của cậu?

Mấy đứa nhỏ thường bụng dạ yếu, miễn cưỡng ăn quá no cho dạ dày. Nguyên Bảo và Đại Lực đã phải chịu đói một thời gian dài, ăn no quá dạ dày chịu không nổi.

"Ăn không vô thì đừng cố ăn" Cô nói xong đưa tay định cầm lấy cái bát trước mặt Nguyên Bảo, tay vừa giơ lên liền thấy cậu ngẩng đầu nhìn cô lắc lắc.

Thẩm Mỹ Hoa thấy cậu lắc lắc đầu, không phải vì ăn không ngon, vậy vì sao?

Cô còn muốn hỏi tiếp liền thấy Nguyên Bảo đột nhiên từng ngụm từng ngụm ăn mì trong bát, tốc độ rất nhanh, thoáng cái tất cả mì trong bát đã vào bụng cậu, theo sau là một cái nấc vang dội khắp cả phòng.

Thẩm Mỹ Hoa: ".........".

Nguyên Bảo thấy mẹ cúi đầu nhìn chằm chằm bát trong tay mình, nhanh chóng cúi đầu, ăn nốt chỗ sốt trắng còn lại trong bát, ôm bát từ trên ghế nhảy xuống chạy vào phòng bếp. Đại Lực thấy Nguyên Bảo chạy vào phòng bếp, cũng đứng dậy đi theo. Trong phòng chỉ còn lại mình Thẩm Mỹ Hoa.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn hai đứa nhỏ đang chạy về phía phòng bếp, cô có chút không hiểu ý của Nguyên Bảo, đến cùng là thích ăn hay là không thích? Suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy, tính đi phòng bếp hỏi rõ ràng.

Trong phòng bếp, Đại Lực đem nồi cùng bát rửa sạch, mắt nhìn đống củi đã trống không sau bếp, lại nhìn trời bên ngoài, hiện giờ mà đi nhặt củi cũng không lạnh, liền lôi Nguyên Bảo đi ra ngoài.

"Hai đứa đi đâu thế?" Thẩm Mỹ Hoa vừa vào phòng bếp, thì thấy bọn nhỏ cầm tay nhau đi ra ngoài, không giống là đi về phòng.

Đại Lực quay đầu nhìn mợ, dừng một lúc mới nhỏ giọng nói: "Đi nhặt củi".

"Cái gì cơ?" Tiếng Đại Lực có chút nhỏ, cô nghe không rõ.

"Đi nhặt củi" Thấy mợ ngăn ở trước mặt không cho bọn chúng ra ngoài, đành mở miệng nói lại lần nữa.

"Nhặt củi?" Thẩm Mỹ Hoa sửng sốt, bên ngoài trời lạnh như thế, nhặt củi cái gì?

Cô vừa nói xong, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía sau bếp lò, đã sắp hết củi, nháy mắt hiểu rõ.

Trong nhà củi không còn nhiều lắm, bọn nhỏ muốn ra ngoài nhặt củi về để đốt. Nhìn hai đứa nhỏ trước mặt, trong lòng cô cảm thấy khó chịu.

"Bôi thuốc đã rồi chúng ta cùng đi" Thẩm Mỹ Hoa điều chỉnh tốt cảm xúc, kêu bọn chúng lại đây.

Cô ngồi trong phòng khách một lúc, hai đứa đã rửa xong toàn bộ bát nồi, tay cũng đã phiếm hồng, cần nhanh chóng bôi thuốc.

Đại Lực thấy mợ lấy thuốc ra, không có cự tuyệt, đứng yên tại chỗ. Buổi sáng cậu vừa tỉnh, Nguyên Bảo liền nói tối hôm qua mợ vụиɠ ŧяộʍ tới phòng thoa thuốc cho bọn chúng. Tay cậu được bôi thuốc mỡ lên không còn ngứa với đau như lúc trước.

Thẩm Mỹ Hoa đem thuốc mỡ đưa cho Đại Lực, để cậu cùng Nguyên Bảo tự bôi thuốc, còn cô thì cầm bát trong tay đi rửa.

Đại Lực và Nguyên Bảo bôi thuốc xong, lắc lắc tay để thuốc mỡ nhanh khô.

Nguyên Bảo quay đầu, đưa miệng nhỏ đến gần tai Đại Lực, hỏi: "Anh Lực, thế có đi nữa không?".

Đại Lực nhẹ gật đầu, không kêu mợ, tự lôi kéo Nguyên Bảo chạy ra ngoài .

Thẩm Mỹ Hoa thấy bọn nhỏ không nói tiếng nào mà tự chạy ra ngoài, vội vào khóa cửa rồi đi theo .

Cô vừa ra khỏi cửa nhìn hoàn cảnh chung quanh có chút mới lạ.

Đây là lần đầu tiên cô dạo quanh thôn nơi nguyên chủ ở. Nhà nơi này trên cơ bản đều gắn kết với nhau, sát liền kề. Nhà nhìn chung đều khá cũ nát, có nhà tường bao quanh bị sụp một nửa, nhìn thấy cả ở bên trong.

Nhà làm bằng đất, đường vẫn là đường đất, rất có cảm giác niên đại, cô đã rất nhiều năm không thấy qua.

Đại Lực quay đầu, nhìn thấy cô đi chậm chạp đằng sau, muốn kêu mợ đi nhanh lên, lời nói đến bên miệng thì nuốt lại, lôi kéo Nguyên Bảo chậm chân chờ mợ phía sau.

Thẩm Mỹ Hoa thường thường thấy hai đứa nhỏ quay lại nhìn mình, nghĩ đến chúng còn muốn đi nhặt thêm củi, thu hồi ánh mắt, bước nhanh đuổi kịp bước chân chúng, cùng nhau đi trên núi.

Nơi bọn nhỏ đi nhặt củi là đằng sau núi, cách nhà nguyên chủ có chút xa, ba người đi một lúc mới tới.

Thẩm Mỹ Hoa đứng ở chân núi ngẩng đầu nhìn một mảnh núi rừng này. Núi rất dốc, từ góc độ cô nhìn, xoay lại có chút dọa người. Nghĩ đến cảnh lần đầu tiên gặp Nguyên Bảo với Đại Lực, chúng đang ôm trong lòng một bó củi, hẳn chính là nhặt từ nơi này.

Cô nghĩ đến bọn nhỏ từng bước từng bước trèo lên ngọn núi này, chuyển củi qua lại nên rất dễ mệt, trong lòng cô tràn đầy đau lòng.

Nguyên Bảo thấy mẹ đứng yên bất động, không biết đang suy nghĩ cái gì, lôi kéo anh trai cùng chạy lên núi.

Thẩm Mỹ Hoa thấy hai đứa nhỏ đi lên núi, cũng đi theo phía sau. Cả ba vừa mới tới giữa sườn núi, sau bỗng vang lên tiếng bước chân.

"Mỹ Hoa, lên núi nhặt củi đấy à?" Một âm thanh vang dội quanh quẩn quanh núi, dư âm thật lâu không tan.