Chương 21

Sáng hôm sau Thẩm Mỹ Hoa rời giường sớm để lấy xẻng xúc tuyết, nửa đêm hôm qua từ phòng bọn nhỏ về, đạp trúng tuyết trong sân xém một chút nữa thì ngã.

Cô cầm xẻng dọn ra một con đường để đi, rồi sau đó mới dọn dần sang hai bên.

Mấy ngày nay tuyết vẫn luôn rơi, trong sân tích tụ một lớp tuyết dày, dùng xẻng xúc có chút cố sức, cô nâng xẻng hai lần liền mệt bở hơi tai.

Đại Lực và Nguyên Bảo rời giường thì thấy cô đang quay lưng về phía bọn chúng, tay cầm xẻng xúc tuyết, giày trên chân toàn là bùn.

"Anh, chúng ta có qua bếp không?" Nguyên Bảo lôi kéo tay Đại Lực, muốn đi vào phòng bếp, lại không muốn kinh động mẹ.

Đại Lực lắc lắc đầu, cậu cũng sợ kinh động mợ, một hồi lại bị mắng. Hai đứa liền đứng ở cửa nhìn xem cô xúc tuyết.

Thẩm Mỹ Hoa dọn dẹp ra một con đường nhỏ, lập tức ngừng lại. Cô mệt có chút thở không nổi, cầm xẻng chuẩn bị quay về phòng. Vừa quay người qua liền thấy Nguyên Bảo cùng Đại Lực đang đứng trước cửa phòng.

Trên bả vai cả hai rơi xuống một lớp tuyết mỏng, xem ra đã đứng được một lúc.

Thẩm Mỹ Hoa đưa ngón tay chỉ bả vai hai đứa, ý bảo chúng phủi cho sạch sẽ. Hai đứa nhỏ chỉ có duy nhất bộ quần áo này, đứng một hồi dưới tuyết, ướt quần áo thì không có cái để đổi.

Cô chờ hai đứa bé phủi áo xong, hướng bọn chúng mở miệng: "Bàn chải cùng kem đánh răng ở trong bếp, nhớ đánh răng nhưng đừng đánh mạnh quá".

Ở cung tiêu xã cô đã mua bàn chải đánh răng để buổi sáng dùng, chất lượng có chút không tốt, hơi dùng sức chút là rụng hết lông bàn chải.

Cô nói xong đem xẻng dựa vào cạnh cửa, rồi đi vào phòng, cầm lấy khăn trên bàn lau. Lần trước Thẩm Ái Vệ đã sửa tốt chân bàn, hiện tại bàn ăn cơm đã rất vững chắc, không còn bị khập khễnh.

Đại Lực cùng Nguyên Bảo hai đứa một trước một sau đi vào nhà bếp. Vừa vào liền thấy gần bếp lò có hai thanh bàn chải cùng kem đánh răng.

Bàn chải cùng kem đánh răng vừa thấy chính là đồ mới mua. Nguyên Bảo nhìn bản chải trên bếp lò, mắt nhỏ mở to. Cậu đã từng thấy anh Đại Long dùng cái bàn chải như thế này, cậu cũng muốn dùng bàn chải đánh răng, ngẩng đầu nhìn Đại Lực đang đứng bên cạnh.

"Anh Lực, đánh răng thôi".

Đại Lực thấy mặt Nguyên Bảo đầy khát vọng nhìn mình, nhớ lại mấy ngày nay mợ vẫn luôn không có đánh bọn họ, nghĩ nghĩ rồi gật đầu với Nguyên Bảo để cậu đi lấy.

Nguyên Bảo thấy Địa Lực đồng ý, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa, bước chân nhanh đến trước bếp lò, đưa tay cầm hai thanh bàn chải tới trước mặt ca mình."Anh, cho anh".

Đại Lực cầm bàn chải trong tay Nguyên Bảo, hai đứa cùng nhau ngồi xổm trước cửa phòng bếp đánh răng.

"Anh Lực, ăn không ngon chút nào hết" Nguyên Bảo mở miệng để anh nhìn bọt trong miệng mình, cậu đã thử nếm qua, mặn lắm.

Thẩm Mỹ Hoa cầm khăn lau ra ngoài liền thấy hai tiểu gia hỏa ngồi xổm ở cửa bếp đánh răng. Nguyên Bảo thì mở miệng để Đại Lực nhìn bọt trong miệng cậu.

Đại Lực nghiêng đầu nhìn miệng Nguyên Bảo, gật đầu lại lắc đầu, rồi đưa tay sờ răng mình.

Thẩm Mỹ Hoa thấy động tác của bọn nhỏ, lắc đầu cười, cầm khăn lau đi đến bên cạnh giếng múc nước giặt, chưa đi được hai bước liền thấy miệng Nguyên Bảo khẽ động như là đem kem đánh răng nuốt xuống.

"Không được ăn, đem kem đánh răng phun ra" Cô nhanh chóng tiến lên, để Nguyên Bảo nhả kem đánh răng ra ngoài.

Nguyên Bảo bị tiếng của cô dọa sợ, nuốt toàn bộ bọt trong miệng xuống.

Thẩm Mỹ Hoa: "..................."

Nguyên Bảo nhìn cô, Thẩm Mỹ Hoa cũng nhìn cậu bé, hai người nhìn nhau vài giây.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn Nguyên Bảo, có chút không biết làm sao, nhẹ giọng nói: "Kem đánh răng không được nuốt vào bụng mà phải nhả ra".

Cô nói xong làm vài lần động tác xúc miệng rồi nhổ ra cho cậu nhóc xem, thấy Nguyên Bảo có vẻ đã hiểu, cô nhìn về Đại Lực bên cạnh.

Miệng Đại Lực dính đầy bọt không có nuốt xuống mà cầm bàn chải nhìn chằm chằm cô.

"Đánh tiếp đi" Thẩm Mỹ Hoa bảo bọn nhỏ đánh tiếp, còn mình cầm khăn lau ra giếng tiếp tục giặt.

Nguyên Bảo nhìn thấy mẹ đã đi, cái miệng nhỏ nhắn chu lại, thành thành thật ngồi đánh răng, đánh vài cái lại vụиɠ ŧяộʍ nhìn về phía giếng, nhìn mẹ cậu.

Thẩm Mỹ Hoa đem khăn lau giặt sạch sẽ, quay đầu lại phát hiện hai đưa bé vẫn còn ngồi trước cửa phòng bếp đánh răng, hơi sững sờ, đánh nữa có khi sẽ bị chảy máu đó.

Cô đi đến trước mặt cả hai nói: "Chuẩn bị vào ăn cơm thôi" Nói xong đứng đó chờ hai đứa súc miệng xong mới đứng dậy đi vào phòng mở nắp nồi mì ra.

Ngày hôm qua cô cán nhiều mì, buổi sáng đem mì còn thừa nấu thành điểm tâm, lại làm sốt bơ nấm tưới lên. Cái sốt này thơm vô cùng, bọn nhỏ chắc cũng sẽ thích.

Đại Lực và Nguyên Bảo vừa vào phòng bếp đã ngửi thấy mùi thơm như hôm qua, hai đứa không tự chủ được nhìn về phía bát mì trong tay Thẩm Mỹ Hoa. Mì lần này thức ăn bên trên không giống tối hôm qua, trắng trăng, còn có tôm.

Nguyên Bảo nhìn bát mì trong tay mẹ, nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mì trong bát.

Thẩm Mỹ Hoa nghe thấy tiếng hai đứa nuốt nước miếng, bưng mì kêu cả hai: "Cầm bát và đũa đi phòng khách" Trong tay cô bưng nồi mì, nên không cầm thêm được bát đũa.

Đại Lực nhẹ gật đầu, bước nhanh đến tủ bát lấy bát cùng đũa ra, mang theo Nguyên Bảo cùng đi sau lưng mợ.