Chương 2

Thẩm Mĩ Hoa nhìn một vòng, không thấy thứ mình muốn cũng không hết hi vọng, lại nhìn thêm một vòng, vẫn không có đồ vật phù hợp, thấy khát nước, đang chuẩn bị đi ra khỏi phòng bếp liền gặp hai đứa nhỏ đứng ngoài cửa, ôm thật chặt bó củi trong lòng, thấy cô cũng không nói gì.

Cô lơ đãng chuyển mắt đến tay hai đứa nhỏ, dừng lại đó lúc lâu.

Da tay hai nhóc sưng đỏ lợi hại, ngón út cùng các ngón khác đã bắt đầu sưng mủ, vết tro củi còn dính trên miệng vết thương, nhìn vô cùng thê thảm.

Thẩm Mĩ Hoa nhìn bàn tay đông lạnh của hai đứa, trong lòng khó chịu vô cùng, quay đầu chớp chớp đoi mắt, thấy bọn nhỏ không tiến vào, áp chế cổ họng đau nhức, nhàn nhạt nói." Không đi vào sao?"

Nguyên Bảo và Đại Lực có chút giật mình khi cô gọi chúng vào, cảnh giác đứng ở cửa nhưng không tiến vào, vòng qua cô đi đến sau bếp lò, đem củi để vào.

Thẩm Mĩ Hoa nhìn bốn phía, mở nắp nồi ra cũng không thấy nước nóng, tay hai đứa nhỏ cần dùng nước nóng, giờ không rửa sợ buổi tối sẽ bị nhiễm trùng.

Cô nhanh chóng ra khỏi bếp, múc nước cho vào nồi, chuẩn bị nấu nước.

Nguyên Bảo một bên dọn dẹp củi, một bên liếc nhìn nhất cử nhất động của mẹ, thấy cô đến gần bếp lò, nghĩ đến hôm nay bọn họ về muộn, cho rằng mẹ là muốn đánh bọn cậu, thân thể nhỏ bé run run, sau đó xoay người ôm lấy Đại Lực thật chặt, không cho mẹ đánh anh trai.

Thẩm Mĩ Hoa bị hành động này của con trai nguyên chủ làm sững sờ, một lát liền phản ứng kịp, đứa nhỏ này như vậy hẳn là cho rằng cô muốn đánh bọn chúng, nhìn phản xạ của bọn trẻ, lòng cô khó chịu.

-"Hai đứa đứng sang bên cạnh đưa củi cho mẹ"-Thẩm Mĩ Hoa đi đến chiếc ghế sau bếp lò ngồi xuống, để hai đứa nhỏ đứng bên cạnh đưa củi, đợi chút nữa có lửa để chúng sưởi ấm, hai nhóc này đã bị lạnh ở ngoài cả buổi sáng.

Lửa xuất hiện phả hơi nóng thẳng vào mặt, Thẩm Mĩ Hoa nhóm củi tay đã đông cứng, tay vừa vươn ra liền thấy hai đứa nhóc đứng ở góc xa bếp lò nhất.

Góc xa không có chút hơi ấm nào, hai đứa nhỏ sợ cô, không dám tới gần.

"Hai đứa ngồi canh lửa, mẹ đi nấu cơm"-Thẩm Mĩ Hoa đứng dậy, để bọn nhỏ canh lửa, giọng điệu bình tĩnh, nói xong bước ra ngoài.

Đại Lực cùng Nguyên Bảo không lên tiếng, nhìn nhau một chút, không có tiến lên ngồi trên ghế canh lửa, chỉ yên lặng tiến vài bước đến gần bếp lò canh lửa, thỉnh thoảng cho thêm củi.

Thẩm Mĩ Hoa thấy hai đứa bé không ngồi, vừa muốn gọi bọn chúng, liền từ trí nhớ nguyên chủ biết được, có lần chúng ngồi trên ghế nhóm lửa, quần áo dơ bẩn, dính bùn trên ghế, nguyên chủ thấy được liền giận dữ đem cả hai ra đánh một trận, từ đó mỗi lần nhóm lửa chúng đều ngồi thật xa chiếc ghế.

Thẩm Mĩ Hoa sau khi biết nguyên nhân, trong lòng thở dài, thấy bọn nhỏ ngồi chỗ có thể sưởi ấm thì không mở miệng bảo chúng ngồi trên ghế, xoay người tới tủ bát xem còn gì ăn hay không.

Lúc xếp củi, cô nghe thấy bụng chúng reo lên, cô nằm giường hơn nửa ngày, bụng cũng có chút đói.

Phòng bếp nhà nguyên chủ rất lớn, nhưng đồ vật không nhiều, chỉ có những dụng cụ phong bếp cơ bản nhất, đi đến chiếc tủ trước mặt, chiếc tủ một thời gian dài không được cọ rửa, trên mặt đã bám một tầng bụi dày, tủ còn bị khóa lại.

Chiếc khóa này trừ để đề phòng hai đứa nhỏ thì không còn tác dụng khác, bây giờ trên cơ bản sẽ không có trộm, có nhà ra ngoài thậm chí không khóa cửa, hàng xóm láng giềng đều sẽ xem chừng giúp.

Cô dựa theo kí ức của nguyên chủ tìm được chìa khóa, bên trong chỉ có non nửa túi bột mì.

Dầu chỉ nhợt nhạt chút ở đáy bình, muối còn nửa chén trà, hai quả trứng gà, còn có một cây bắp cải hư thối, không còn gì khác.

Thẩm Mĩ Hoa nhìn thấy mấy thứ này có chút há hốc mồm, chồng nguyên chủ trong quân đội là cấp bậc phó đoàn, một tháng lương hơn 60 đồng, mỗi tháng đều đúng hạn gửi về một nửa, ở nơi một cân gạo chỉ một phần nhỏ của 2 đông thì 30 đồng mỗi tháng là cả một sô tiền lớn.

Nhiều tiền như vậy mà trong nhà nguyên chủ chỉ có chừng ấy đồ ăn? Cô không thể tin được chỉ có chừng ấy đồ vật, lại mở các ngăn tủ khác, trừ bát đũa cái gì cũng không có.

Cô nhìn đồ vật trong tủ bát, nhìn thêm một lát liền nhật mệnh cầm lấy chiếc bát sứ kiểu cũ khi còn nhỏ đã từng gặp qua, lấy một chút bột đổ thêm chút nước cùng muối quấy lên, tính làm mì trứng.

Loại mì này làm hết sức đơn giản, cán sợi mì bỏ vào luộc chín rồi đánh thêm hai quả trứng vào nồi, quấy một chút, lại bỏ thêm cải trắng vào, nấu một lúc liền có thể ăn.

Thẩm Mĩ Hoa ngửi thấy mùi hương, trên mắt lộ ra ý cười, làm rất thành công, nhanh chóng cho vào chậu, đặt trên bàn gần cửa phong bếp.

Nguyên Bảo nhìn mẹ bỏ mì vào chậu, nuốt một ngụm nước bọt, xoay người nhìn ca ca bên cạnh nói "Anh, em đói"

Đại Lực ôm Nguyên Bảo vào lòng, thấp giọng nói:"Chúng ta ăn khoai lang". Nói xong để Nguyên Bảo nhìn chiếc nồi bên cạnh, thừa dịp mợ không chú ý, vụиɠ ŧяộʍ ném một củ khoai lang vào trong nướng, một chút là có thể ăn.

Khoai lang là bà Vương ngày hôm qua cho bọn chúng, hôm nay chỉ còn một cái cuối cùng.

Thẩm Mĩ Hoa đem bát trong tủ ra rửa một lần, rồi cầm chậu mì đến phòng khách, lát lại cầm chén đũa tới.

Đại Lực thấy mợ bưng đồ ăn đi, cầm cặp gắp than đem khoa lang ra.

Nguyên Bảo đứng bên cạnh, hai mắt phát sáng nhìn khoai lag trong tay Đại Lực, liên tục chảy nước miếng.

Đại Lực đem khoai lang tách ra, hơn phân nửa đưa Nguyên Bảo, hai đứa kề bên nhau thổi khoai trong tay, mới thổi vài cái đã khẩn trương cắn, có chút nóng miệng, đang muốn hà hơi thổi, liền thấy cửa phòng bếp mở ra, hai đưa giật mình, khoai vẫn nóng liền lập tức nuốt xuống.