Chương 19

Cô quên là mình đã mua thuốc nứt da tay cho bọn nhỏ.

Đại Lực và Nguyên Bảo đứng ở sân nhìn thấy Thẩm Mỹ Hoa hướng bọn chúng vẫy vẫy tay, gọi. Hai cậu không nhúc nhích, ngược lại lùi về phía sau một bước.

"Lại đây bôi thuốc" Thẩm Mỹ Hoa từ trong túi tiền lấy ra thuốc nứt da tay giơ giơ về phía hai đứa nhỏ. Vốn đêm qua cô định bôi thuốc cho chúng, nhưng bôn ba qua lại mệt quá, cô lại quên mất.

Đại Lực nhìn thuốc trên tay mợ, nghĩ đến mẹ của Xuyên Tử chính là vì uống thuốc mà không có tỉnh lại được, mím môi lôi kéo tay Nguyên Bảo chạy về phòng. Chỉ vài giây sau, trong sân đã không còn ai.

Thẩm Mỹ Hoa "............".

Cô chỉ muốn bôi thuốc cho chúng thôi mà.

Thôi, cô trước tiên mang bông nhét vào quần áo bọn nhỏ đã, hai đứa giờ vẫn còn mặc cái áo khoác rách, cả ngày hôm nay đều bị lạnh đến phát run, còn thuốc thì chờ chúng ngủ lại bôi cho vậy.

Thẩm Mỹ Hoa đi đến phòng bọn Đại Lực, mở cửa bước vào, thấy hai đứa bé đang ở trong phòng sờ đông, sờ tây, trên mặt đều là tươi cười, nhìn ra là thập phần vui vẻ.

Nguyên Bảo thấy cô tiến vào, ngước mắt nhìn cô, nhìn chốc lát lại cúi đầu đi đến bên cạnh Đại Lực.

"Cởϊ qυầи áo ngoài và áo khoác ra cho dễ ngủ, mẹ khâu áo khoác lại cho hai đứa rồi" Thẩm Mỹ Hoa nói xong, đi đến trước mặt hai đứa chờ chúng cởϊ áσ khoác ra.

Đại Lực thấy cô đến gần, lôi kéo Nguyên Bảo lùi về sau, từ đầu đến cuối đều cùng cô giữ một khoảng cách.

Thẩm Mỹ Hoa thấy hành động này của Đại Lực, biết chúng có chút sợ hãi, đành dừng bước lại, lẳng lặng chờ hai đứa.

Cô đứng chờ bên cạnh, thấy hai đứa từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích.

Ba người mặt đối mặt, qua vài giây, Thẩm Mỹ Hoa thở dài, cứ giằng co mãi như vậy cũng phải phải là biện pháp tốt. Cô khom lưng ôm lấy Đại Lực đặt lên giường, hai ba cái đã đem áo khoác trên người cậu cởi ra, còn quần thì để tự cậu cởi.

Nguyên Bảo đứng ở bên cạnh nhìn thấy Đại Lực bị cởϊ áσ, còn chưa kịp phản ứng, cả người cũng bị ôm lên giường, áo khoác cùng quần trong chớp mắt bị cởi ra.

"Đắp kín chăn vào" Thẩm Mỹ Hoa nói xong, cầm quần áo bọn nhỏ đi ra ngoài.

Đại Lực và Nguyên Bảo ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn cửa, một lát sau, Đại Lực lấy lại tinh thần, tay kéo chăn qua đắp kín cho Nguyên Bảo, chính mình cũng tự nằm xuống.

"Anh, em đói bụng" Tay Nguyên Bảo di chuyển từ bụng sang cầm tay Đại Lực bên dưới chăn.

"Ngủ thì sẽ không đói nữa" Đại Lực xoay người, để Nguyên Bảo nhắm mắt lại ngủ.

Nguyên Bảo lắc lắc đầu, cậu không mệt, cậu muốn ăn cơm, nghĩ đến cháo ăn lúc sáng, nuốt một ngụm nước bọt.

Hai anh em ngươi một câu ta một câu.

Ngoài phòng, Thẩm Mỹ Hoa đem nửa cân bông lấy ra, phân thành hai phần rồi trộn với bông cũ, dùng sức xoa, đem bông cũ cùng bông mới trộn lẫn, phân ra nhét vào trong áo khoác rồi dùng kim chỉ khâu lại.

Thẩm Mỹ Hoa đem hai chiếc áo khoác khâu xong hết, cô ngẩng đầu xoa xoa chiếc cổ cứng ngắc, tay chống eo đứng lên, ngồi cả một buổi chiều, hông có chút nhức mỏi.

Eo nguyên chủ tựa hồ không tốt, cô đến đây mấy ngày, eo cong lâu, ngồi lầu lâu liền nhức lợi hại.

Cô đi được vài bước, hai tay chạm vào cọ xát, mắt nhìn quần áo đã dược khâu tốt trên bàn.

Áo khoát của Đại Lực bị rách có chút lớn, không bằng phẳng lại dài, kĩ năng khâu vá của cô bình thường, khâu xong nhìn không phải rất đẹp, nhưng lại rất chắc chắn. Của Nguyên Bảo là vết kéo cắt, nên chỗ rách khá bằng phẳng, dễ khâu lại.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn một hồi, hài lòng nhẹ gật đầu, xoa nhẹ eo, cầm quần áo đẩy cửa phòng bọn Đại Lực ra. Trong phòng rất yên tĩnh, hai đứa nhỏ trên giường đang ngủ say, cô đem quần áo đặt cạnh giường, thò tay chỉnh chăn cho bọn chúng, không có dừng lại mà tiếp tục đi phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

Thẩm Mỹ Hoa đóng lại cửa phòng bếp, lắc mình vào không gian, nháy mắt được cảm giác ấm áp vây quanh, thoải mái thở một hơi, trong này rất ấm áp, không lạnh như ngoài kia.

Buổi tối cô chuẩn bị cán mì sợi ăn, vốn định lấy mì trong túi ra, nhưng sợ bọn nhỏ nhìn ra khác thường, liền bỏ qua mì có sẵn để tự cán mì, đến lúc đó lại xào thêm, ít cà tím cùng thịt băm tưới lên ăn, nghĩ đến hương vị đó, cô nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng vào phòng bếp tìm bột mì.

Cô nhớ rõ đã từng mua một bao bột mì, nhưng mà cũng đã lâu, cũng không nhớ là mình để ở đâu.

Đi đến phòng bếp, từ trong ra ngoài lục lại một lần, ở trong góc tủ bếp tìm thấy một túi bột mì to còn dư hơn một nửa, đưa tay lấy ra.

Vừa mở gói bột mì to ra, bên trong có rất nhiều con trùng nhỏ màu đen, da đầu cô tê dần, đem gói bột để qua một bên. Bột mì để đã lâu, bên trong đã có dầu trùng*, dầu trùng không phải rất lớn, hẳn là vừa mới có, lọc ra là có thể ăn.

(*dầu trùng:Thực sự thì mình cũng không biết dầu trùng là con gì, nên mình để nguyên là dầu trùng.)

Thẩm Mỹ Hoa xoắn xuýt nhìn bên trong gói bột mì to. Lúc mua hàng tết, cô không có mua bột mì, gói bột này là gói còn lại duy nhất, nếu không xử lí gói bột cho sạch sẽ, tiếp tục để trùng ở bên trong, bọn họ về sau sợ là không còn bột mì để ăn.

Trong lòng Thẩm Mỹ Hoa làm một phen đấu tranh, hít sâu một hơi, cầm thìa ngồi trên sô pha lọc dầu trùng. Trước tiên lọc nửa cân bột rồi lắc mình ra ngoài cán sợi, còn dư lại trước khi ngủ lại tới lọc nốt vậy.

Cô vừa ra ngoài liền múc nước lạnh cho vào, rồi bỏ thêm chút nước nóng, để nước ấm rồi nhồi bột. Mẹ cô bình thường lúc cán bột mì thường nói, mì tự mình làm vừa sạch sẽ vừa ngon hơn mì được làm bằng máy.

Nghĩ đến đây, lòng cô có chút khó chịu, cô sẽ không còn ăn được mì do chính tay mẹ mình làm nữa, động tác cũng có chút chậm lại, nghĩ lại những kỉ niệm trước kia với ba mẹ, mắt có chút khó chịu, chậm rãi cán, cán xong mì, trời đã tối hẳn.

Thẩm Mỹ Hoa đem hai cái nồi làm nóng, một cái nồi luộc mì, một cái nồi để xào rau. Thẩm Mỹ Hoa từ trong túi lấy ra một khối thịt, băm nhỏ, làm cà tím xào thịt băm rồi cho thêm vào mì ăn chung.

Làm xong hết thảy, cô dùng đũa ăn thử, mùi vị không tệ, đem phần của mình để trong nồi, bưng hai bát đầy bưng đến cho bọn Nguyên Bảo.

Trong phòng, hai đứa nhỏ vẫn còn đang ngủ, cô để bát mì xuống, đi đến cạnh giường, khom lưng hô nhẹ: "Dậy, ăn cơm thôi".

Cô vừa nói xong, tay còn chưa đυ.ng tới hai đứa đang nằm trên giường, liền thấy Đại Lực mở mắt ra nhìn cô, ánh mắt có chút mông lung, như là còn chưa phản ứng kịp.

"Gọi Nguyên Bảo dậy rồi đứng lên ăn cơm, quần áo ở trên giường" Thẩm Mỹ Hoa vươn tay đem cậu đỡ dậy, không đợi cậu tỉnh hẳn đã đứng dậy đi ra ngoài.