Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 60, Xuyên Thành Mợ Của Nhân Vật Nam Chính

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong phòng bếp Thẩm Mĩ Hoa nhìn túi gạo có chút ngây người, cô đã quên trong nhà chỉ còn chút gạo, từng ấy cũng chỉ đủ chống đỡ được 1 ngày, ngày mai bọn họ liền hết lương thực.

Nghĩ đến việc sẽ nhanh chóng hết lương thực, cô có chút hoảng hốt, vội vàng từ trí nhớ nguyên chủ tìm kiếm nơi cô ta để tiền, bước nhanh đến gầm giường, lôi ra một cái hộp gỗ có khóa, tìm chìa khóa mở hộp ra, bên trong phóng 2 xấp dày đại đoàn kết.

Cô khϊếp sợ nhìn hai xấp tiền, nhìn lúc lâu mới mở ra đếm. 108 tờ, tổng cộng 1080 tệ.

Cô có chút không tin đếm lại một lần nữa, không lầm thật là 1080 tệ.

Nguyên chủ 20 tuổi gả cho cậu của nam chủ, hai người kết hôn được 5 năm, hai năm đầu chồng nguyên chủ vẫn chưa phải phó đoàn, mỗi tháng lương chỉ có hơn 40 tệ, gửi cho cô ta 1 nửa, 3 năm sau mỗi tháng cô ta nhận được 30 tệ. Cứ thế tích góp, 5 năm sau nguyên chủ tiết kiệm được 1080 tệ.

Lợi hại, nhưng là kẻ hung hăng, trách không được hai đứa bé luôn luôn bị đói, đồ đạc trong nhà một cái cũng không còn nguyên dạng, nguyên lai toàn bộ tiền đều bị cô ta để ở đây.

Cô đột nhiên nhớ trong sách đã từng nhắc đến, nguyên chủ sau khi li hôn liền trực tiếp đến tìm người trong lòng, mà Lý Đại Ngưu kia lúc đó một nghèo hai trắng, trong đoạn thời gian dài đó chẳng lẽ nguyên chủ dựa vào số tiền này nuôi tên đó?

Dùng tiền nuôi con đi nuôi nam nhân khác, cô vừa nghĩ đến đây có khả năng là sự thật, thì cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Một hồi lâu mới trở lại bình thường, Thẩm Mĩ Hoa nhìn số tiền trong tay, cô sẽ dùng nó tiêu trên người bọn nhỏ. Hít sâu 1 hơi, rút ra hai tờ đại đoàn kết, những thứ còn lại để nguyên, đứng dậy vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.

Trong nhà chỉ còn gạo, cô vẫn giống như trước nấu cháo.

Nấu xong cô múc một bát riêng đặt trên bếp lò, còn lại bưng về phòng bọn nhỏ, vừa đẩy cửa, hai ánh mắt đồng loạt quay về phía cô.

"Ăn cơm đi" Thẩm Mĩ Hoa đem cháo đặt lên bàn, bảo bọn nhỏ xuống bàn ăn.

Nguyên Bảo nhìn cháo nóng hổi, nuốt một ngụm nước bọt, không dám xuống.

"Nhanh lên, không là nguội mất" Thẩm Mĩ Hoa thấy bọn nhỏ không động đậy, đi đến trước giường nhìn hai cậu đang đắp chiếc chăn sạch, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên.

Cô vừa đυ.ng đến tay Đại Lực thì cả người cậu nhóc liền lui về phía sau, không cho cô chạm vào.

"Nhanh chóng đứng lên ăn cơm, không dậy là mẹ sẽ bưng đến giường đó" Thẩm Mĩ Hoa thấy hai đứa không cho chạm cũng không ép, lùi sang một bên, cô muốn nhìn bàn tay bị nứt nẻ của hai đứa, mấy ngày nay vì chuyện đập đầu, cô cũng không chú ý tay cả hai,

Ba người nhìn nhau, một lát sau, Đại Lực từ trên giường đứng lên.

Thẩm Mĩ Hoa đem bát cháo đặt trước mặt 2 đứa nhỏ, khi hai đứa cầm đũa, nhanh chóng liếc xem tay chúng.

Có thể là do hai ngày nay ở nhà mẹ đẻ nguyên chủ, tay không có chạm nước nên không như trước, nhưng ở chổ mưng mủ vẫn sưng to, ngày mai đi lên huyện mua cho chúng ít thuốc vậy.

Thẩm Mĩ Hoa nhìn tay hai đứa bị thương lợi hại như vậy, mở miệng nói: "Ăn xong cầm chén để vào nồi không cần rửa" Hai đứa tay hiện tại không thể chạm nước, không thì chỗ mưng mủ sẽ càng nặng hơn.

Cô nói xong không chờ Nguyên Bảo cùng Đại Lực phản ứng, đứng dậy vào phòng khách ăn bát cháo để lại.

Thẩm Mĩ Hoa bưng bát cháo, vừa ăn vừa đánh giá phòng bếp, ngó đông ngó tây, nhũng thứ còn thiếu mai mua mang về vậy.

Hiện tại cô là người có tiền, tin tưởng sẽ mua được.

Trước nhà sau nhà đều đi dạo một vòng, ghi nhớ những đồ còn thiếu, bưng chén không vào bếp, mới vào liền thấy Đại Lực đứng trên băng ghế khom người rửa bát.

Thẩm Mĩ Hoa giật mình, không nghĩ đến cậu sẽ rửa bát. Nước trong nồi là nước lạnh, tay cậu dính nước sẽ càng sưng nghiêm trọng hơn. Bước nhanh đến gần bếp lò, đem người từ trên ghế ôm xuống.

Đại Lực bị người mạnh mẽ ôm xuống, thân thể run lên, nhìn lại là mợ, vùng vẫy không cho cô ôm.

"Không cần rửa về phòng với Nguyên Bảo đi" Cậu vùng vậy có chút mạnh, cô ôm không được, đem người thả xuống.

Đại Lực nghe cô nói thì giật mình, tay chân cũng quên động,

"Đi đi" Thẩm Mĩ Hoa thấy cậu nhóc giật mình có chút ngây người, tay nhẹ nhàng vỗ đầu cậu, cười đẩy ra ngoài.

Thẩm Mĩ Hoa đi vào đổ nước nóng ra rửa bát. Hiện tại nước rửa bát còn chưa phổ biến, nên đa phần là rửa bằng nước thường.

Nếu có nước rửa bát thì tốt rồi, cô vừa rửa vừa ảo tưởng.

Đại Lực đi vài bước, quauy đầu nhìn mợ đang rửa bát, thấy cô không giống như trước lớn giọng kêu to mắng mình, thu hồi ánh mắt đi ra ngoài. Không chú ý áo bị kẹt ở cửa, đi vài bước roẹt, áo khoác bị xé rác một mảng, đồ vật bên trong cũng rơi đầy đất.

Thẩm Mỹ Hoa nghe thanh âm, liền quay đầu, thấy dưới đất rơi đầy đốm trắng, nếu là cô nhớ không lầm đốm trắng dưới đất là hoa lau.

Nguyên chủ dùng hoa lau làm áo bông cho bọn nhỏ? Thẩm Mĩ Hoa bước hai ba bước đến trước mặt Đại Lực, bàn tay sờ lên chỗ bị rách, lấy ra hoa lau bên trong.

Cô nghĩ đến lần đầu tiên gặp, hai đứa trẻ đang run rẩy, sau này chỉ cần vừa gặp liền thấy hai đứa đang run.

Hóa ra bọn nhỏ run không phải hoàn toàn vì sợ chính mình mà còn vì nguyên chủ lấy hoa lau làm áo bông cho chúng.

Đại Lực nhìn chiếc áo bị rách, sợ hãi nhìn mợ, tay che chỗ rách, chạy vào phòng.

Thẩm Mĩ Hoa thấy bé chạy nhanh vào phòng, tim đập thình thịch, vội vàng hô: "Chậm chút" Nói xong cũng bước vào phòng bọn nhỏ.
« Chương TrướcChương Tiếp »