Nguyên chủ đã nhường công việc cho người nhà rồi, còn nhường những hai lần, nhưng cô ấy nhận lại được gì?
Cái gì mà kết hôn xong sẽ chống lưng cho, tới chết nguyên chủ cũng không đợi được ngày đó.
Bạn xem, cái nhà này không phải không thể nói một câu hay ho với nguyên chủ, nhưng tiền đề là phải có lợi ích cho họ vơ vét!
“Sau này đợi sinh xong mấy đứa nghịch này, chị bảo cháu em đích thân cảm ơn cô nó.” Hứa Đa Đa tuôn xối xả những lời bùi tai.
Không tới lượt Từ Tĩnh An nói một câu, đồ của cô đã đổi chủ rồi. Không ai hỏi cô một câu nào!
Ý kiến, quan điểm của cô hoàn toàn không quan trọng trong cái nhà này. Không ai quan tâm, cũng không ai muốn nghe!
Người nhà họ Từ tự cho rằng đại cục đã định lại cầm bát đũa lên định tiếp tục ăn cơm.
Từ Tĩnh An buông ra một câu: “Chuyện này quá sức với em rồi.”
“Con ba, em có ý gì? Làm người không thể quá ích kỷ!” Từ Kiến Quốc há miệng liền chụp mũ.
Từ Kiến Quốc không ngờ Từ Tĩnh An giống như con rối thế mà lại dám từ chối. Vậy thứ chào đón cô sẽ là sự chèn ép như bão tố. Không ai muốn cho cô đứng dậy!
“Sao vậy, cánh cứng rồi, không muốn lo cho gia đình nữa? Con tự lớn tới từng này à?” Cha Từ tức giận đặt bát “choang” một tiếng xuống bàn ăn.
“Con ba, xem con chọc giận cha con kìa, sao con lại không hiểu chuyện như vậy?” Mẹ Từ trừng mắt tiếp tục chất vấn.
“Con ba, em cũng thương xót đứa nhỏ trong bụng và chị dâu chút chứ…”
“Được rồi.” Từ Tĩnh An vội vàng cắt lời, nếu không một câu nối tiếp một câu này, không biết tới khi nào mới tới lượt mình mở miệng.
“Con biết ý của mọi người.” Từ Tĩnh An nhìn những người thân xung quanh một vòng: “Nhưng công việc này không ở chỗ chúng ta.”
“Vậy ở đâu?” Họ đồng thanh hỏi, Hứa Đa Đa cũng thu lại hai bọng nước mắt trong mắt. Mẹ Từ nhìn thấy liền trợn mắt, bĩu môi.
“Ở thành phố H, đi tàu lửa mất ba ngày!”
“Sao lại xa như vậy?” Mẹ Từ nhíu mày hỏi.
“Hết cách, bây giờ công việc khó tìm như vậy. Có đã không tệ rồi, nào dám kén chọn!” Từ Tĩnh An cúi đầu nói nhỏ.
“Em làm sao có được công việc này?” Hứa Đa Đa không chết tâm, hỏi.
“Tháng này nhà chúng ta chỉ có một mình em đi xếp hàng mua đồ. Trên phố gặp được một bác gái ôm một túi đồ lạc đường. Hỏi tên gì, sống ở đâu, bác ấy đều không nhớ.” Từ Tĩnh An nói bản thảo đã chuẩn bị sẵn.
“Em chỉ có thể đưa bác ấy tới đồn công an, ai biết đúng lúc gặp được con trai của bác gái đó tới tìm bác ấy. Bác gái đó có 5 đứa con trai thì hi sinh hết 4, chịu đả kích lớn nên lãng trí.”
“Con trai bác ấy hỏi bây giờ em làm gì, em nói em học 12. Anh ấy nói giới thiệu cho em một công việc, em không cho là thật, kết quả thế mà lại là thật.”
“Không thể sắp xếp ở chỗ chúng ta sao? Em xem xa nhà mẹ quá, có chuyện gì cũng không giúp được em.” Từ Kiến Quốc tiếp tục đi bài tình cảm.
“Người ta là người thành phố H, tới chỗ chúng ta là vì dẫn bác gái đi khám bệnh. Anh ấy không có quyền hạn ở chỗ chúng ta, hết cách!” Từ Tĩnh An bất đắc dĩ đáp.
Lần này, tất cả mọi người đều không thể không đè xuống tâm tư hiện tại.
Chưa tới hai phút, mẹ Từ đã thầm lược qua một lượt. Sau khi cân đo đong đếm, chỉ có thể để con ba đi.
“Vậy mỗi tháng con gửi về nhà 15 tệ.” Mẹ Từ lập tức bắt đầu tính toán lương của Từ Tĩnh An.
“Con gái ở bên ngoài đừng có tiêu pha lãng phí quá, dễ bị người ta tính kế. Cầm tiền về, mẹ để dành cho con làm của hồi môn.”
Từ khi Từ Tĩnh An vào nhà tới bây giờ, họ vẽ ra không biết bao nhiêu cái bánh thơm. Từ Tĩnh An cúi đầu, đỏ mặt xấu hổ nói: “Đều nghe theo mẹ.”
“Khi nào đi?”
“Sáng mai.”
“Vậy con tới phòng thằng tư ở tạm một đêm đi!”
Nếu không phải đồng ý sau này mỗi tháng gửi về 15 tệ, đoán chừng Từ Tĩnh An ngay cả tư cách vào nhà ngủ cũng không có.