Quách Thái Hà cười nói: “Em là một cô gái trẻ, đâu thể để em chịu thiệt, nghe anh Hàn nói là được.”
Hàn Nghĩa thân thiện nói: “Em tới đó là nhân viên chính thức, làm việc ở phòng tài liệu, lo liệu việc đăng ký, lương cũng không thay đổi, 37 tệ 5.”
“Công việc ở đó nhàn hạ, chỉ là khó sắp xếp ký túc xá, người ở xưởng thép quá nhiều. Tới lúc đó quan hệ công việc và hộ khẩu đều chuyển sang.”
“Sắp tới ngày 1 tháng sau rồi, lúc nhận phiếu sẽ không giấu được nữa, trên đường đi lại cũng phải mất tận mấy ngày.”
Từ Tĩnh An lập tức nói: “Vậy có thể xuất phát ngay bây giờ không? Chị Quách, vẫn phải làm phiền chị dẫn em đi.”
Quách Thái Hà vội nói: “Đúng lúc 2 giờ chiều nay có xe, em đi cùng chị, chúng ta xuất phát sớm một chút.”
Hàn Nghĩa lo liệu nhân sự, văn kiện tài liệu cần cho việc đổi công việc đều đã chuẩn bị xong.
Từ Tĩnh An về ký túc xá lấy quần áo rồi theo Quách Thái Hà đi tàu lửa tới thành phố H.
Chiều ngày thứ ba, cuối cùng cũng tới thành phố H. Khi hai người xuống xe, chân nhũn cả ra.
Tuy mệt nhưng ai cũng không nhắc tới chuyện nghỉ ngơi. Quách Thái Hà dẫn Từ Tĩnh An tới thẳng bộ phận nhân sự của xưởng thép.
Chủ nhiệm Hoàng ở bộ phận nhân sự – Hoàng Hưng là chiến hữu trước đây của Hàn Nghĩa, nếu không lúc đầu cũng sẽ không chiếu cố Quách Thái Hà. Hoàng Hưng cũng không vòng vo, trực tiếp đích thân ký tên đóng dấu.
Vừa làm xong thủ tục, trong đầu Từ Tĩnh An phát ra một tiếng “ting”.
“Ký túc xá khá eo hẹp, chỉ có một giường tạm thời còn trống. Đây là phiếu vào ở, cô ở tạm, tới lúc đó tôi để ý giúp cô.”
Từ Tĩnh An cảm kích nói: “Cảm ơn anh nhiều lắm, chủ nhiệm.”
Quách Thái Hà cười nói một câu: “Quay về bảo anh Hàn mời anh uống rượu.”
Hoàng Hưng cười híp cả mắt: “Vậy thì tốt! Chỉ sợ cậu ta tiếc.”
Đã là cựu chiến hữu rồi, ai không biết ai chứ?
Uống ngụm gió Tây Bắc, Hàn Nghĩa cũng nghĩ có thể tiết kiệm được tiền không. Không khéo trước lúc nghỉ hưu, anh ấy vẫn chưa uống được bữa rượu này.
Từ Tĩnh An đứng phía sau chị Quách, làm người tàng hình.
Quách Thái Hà: “Chủ nhiệm, tôi về thu xếp đồ đạc, xem con trước.”
Chủ nhiệm Hoàng vẫy tay: “Hai người nghỉ ngơi hai ngày rồi tới, không vội.”
Ra khỏi tòa nhà văn phòng, hai người tách ra. Từ Tĩnh An quay người đi ra xưởng, quyết định tới nhà nghỉ nghỉ ngơi một ngày. Bây giờ cô quá mệt rồi, không còn sức lực thu xếp gì nữa. Hơn nữa bây giờ đang giờ làm việc, ký túc xá không có ai. Một mình cô vào, lỡ như có chuyện gì đó, khó nói!
Khóa cửa lại, kéo rèm cửa sổ, nằm xuống ngủ ngay. Đợi khi cô tỉnh dậy, trời cũng tối thui rồi.
Vừa vào không gian liền phát hiện không gian lại ngăn ra ba phòng. Một phòng là phòng ngủ 15m2: bên trong có một cái giường thùng đơn, đính kèm theo đồ dùng ngủ. Mở hộp giường ra, phát hiện bên trong đều là đồ dùng ngủ, còn có chiếu và mùng dùng cho mùa hè.
Quần áo xuân hạ thu đông nhét đầy hai tủ quần áo to sát tường.
2 cái đèn giường trên tủ đầu giường đang phát ánh sáng màu vàng ấm. Mở tủ bên trái ra là dược phẩm hằng ngày; tủ bên phải chứa đồ dùng sinh hoạt hằng ngày như dao cắt móng tay, ráy tai…
Một phòng sách 10m2: 1 cái bàn (trong hộc bàn có đồ dùng học tập như bút máy, bút chì, cục tẩy…), một cái ghế, và một giá sách dán tường (bên trên đặt sách mình từng đọc từng dùng ở hai kiếp)
Gian phòng cuối cùng là kho 20m2. Đồ đạc và tiền phiếu cô bán công việc đổi được với người khác lúc đầu đều ở đây, nhưng dấu vết sinh hoạt ban đầu của cô ở đây đều biến mất hết. Những đồ dùng hằng ngày đặt ở bên ngoài đều được bỏ trong rương và tủ trở lại.
Xem xong không gian, ngồi xuống húp bát cháo loãng, ăn màn thầu bột trắng với trứng chiên, cuộc sống thế này ai nhìn cũng phải khen tốt.
Ăn no rồi ngâm mình một trận, cả người đều thoải mái!