Thứ bảy ngày 2 tháng 4, lại là lúc cả nhà xếp hàng mua đồ.
Lần này là cuối tuần, trường học cho nghỉ hai ngày. Vừa hay Từ Tĩnh An thứ hai ngày 4 mới đi làm. Cả nhà đều bận đi làm, cô cũng trở thành chủ lực mua sắm.
Một buổi sáng mệt sống mệt chết mới mua hết đồ về. Khi Từ Tĩnh An tới nhà, chân đã bị giẫm nát, cảm thấy eo cũng sắp gãy rồi!
Ngày 4, Từ Tĩnh An bắt đầu ngày đầu tiên chính thức đi làm.
Hai tuần trôi qua, Từ Tĩnh An đã tìm hiểu rõ các đồng nghiệp nhậm chức cùng thời gian với cô. Chẳng trách hôm đó chủ nhiệm Hàn nhíu mày: một người là con trai của chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ; một người là cháu gái của xưởng trưởng xưởng phân hóa học; một người là cháu trai nhà mẹ của vợ cục trưởng cục công an; còn có một người là con trai do vợ trước của trạm trưởng trạm thóc sinh. Người cuối cùng chính là cô gái may mắn – Từ Tĩnh An. Bởi vì cô nói với mọi người là vận khí tốt, vừa hay nghe nói nơi này tuyển người nên tới.
Từ Tĩnh An giống như con gà lạc vào trong bầy hạc, cảm thấy mình cực kỳ nổi bật.
Mỗi lần anh Trương nhìn cô đều không thể không cảm thán tính quan trọng của vận khí!
“Tiểu Từ, cô là cái này!” Trương Kiến Quân như thường lệ giơ ngón cái ra.
Từ Tĩnh An chỉ có thể ngại ngùng cười.
“Anh Trương, nói thật tôi lớn từng này, chưa từng nhặt được đồ. Năm mới ăn há cảo, chưa từng cắn trúng tiền.”
“Không chừng vận khí mười mấy năm nay đều gom hết vào lần này rồi!”
Trương Kiến Quân nghe xong liền cười ha ha.
Người trong văn phòng cũng trêu đùa theo: “Tiểu Từ, vậy cô phải tích góp vận khí tiếp, tranh thủ tìm một nhà chồng tốt!”
Cho dù trong lời này có ý đùa bỡn hay là chế nhạo xem kịch, Từ Tĩnh An nghe vậy, sắc mặt cũng không thay đổi.
“Vậy thì mượn lời may mắn của mọi người rồi!”
Đối mặt với gương mặt bất biến, mọi người cũng không thể không thấy đủ mà dừng.
Sau khi Từ Tĩnh An thân với anh Trương, nhân lúc được nghỉ, rốt cuộc cũng mời khách một lần. Trên bàn đang bày chân giò kho, sườn xào chua ngọt, thịt viên Tứ Hỉ, thịt bò hầm khoai tây, 4 món lớn, 3 bát cơm.
“Anh Trương, mời ngồi. Vì mấy món này, tôi đã chạy liên tục mấy ngày liền. Chỉ có hôm nay mới cung cấp!”
Trương Kiến Quân lại sợ khϊếp vía: “Em gái, thế này quá thịnh soạn rồi! Bao nhiêu gia đình ăn tết cũng không có những món này.”
Quan trọng nhất là người ta bỏ vào tiền vốn lớn như vậy, anh ta phải hồi đáp bao nhiêu mới có thể khiến đối phương hài lòng.
Trương Kiến Quân nói gì cũng không dám ăn. Từ Tĩnh An lựa lời nói mãi mới chịu ngồi xuống.
“Em gái, em có chuyện gì cứ nói. Muốn nhờ anh làm gì? Nếu em không nói, anh không dám hạ đũa.”
Từ Tĩnh An thẳng thắn: “Anh Trương, không có gì khác, chỉ có hai việc. Một là cảm ơn anh chiếu cố những ngày qua, xếp ký túc xá cũng được, nói cho em biết bối cảnh gia đình của những người khác cũng xong, trong lòng em đều ghi nhớ.”
Anh Trương – Trương Kiến Quân gật đầu: “Còn gì nữa?”
“Còn nữa là, anh, đơn vị của chúng ta khi nào có thể chuyển sang chính thức?”
“Chỉ cái này? Hết rồi?” Trương Kiến Quân nhìn Từ Tĩnh An.
“Hết rồi!” Từ Tĩnh An cạn lời nhìn Trương Kiến Quân: “Em chỉ muốn cảm ơn anh Trương, cũng không phải làm khó anh.”
Lúc này Trương Kiến Quân mới cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
“Bình thường có người 3 tháng, có người nửa năm, cũng có người 1 năm. Nhưng mỗi năm đều có tiêu chí, không thể nào tuyển bao nhiêu cũng có thể chuyển sang chính thức trong một năm được.”
Từ Tĩnh An lắng nghe, thường xuyên rót thêm trà vào ly.
Trương Kiến Quân ăn xong một bát lại bưng bát cơm thứ hai lên: “Gốc gác của tốp các em, em cũng biết rồi, đều cứng cả.”
Uống ngụm nước, nói tiếp: “Trước các em còn có người vẫn chưa sang chính thức nữa, tới phiên em đoán chừng sớm nhất cũng phải 1 năm sau, trong vòng 3 năm cũng coi như không tồi!”