Nhẩm tính đã hơn bảy giờ, Từ Tĩnh An cũng khóa cửa lại, sau đó chậm rãi đi tới nhà Triệu Hiểu Phương.
Tới cổng lớn, Triệu Hiểu Phương đã đợi ở đó.
Cô ta kinh ngạc hỏi: “Chỉ có một mình cô tới?” Đồ không ít, trọng lượng cũng không nhẹ. Có rất nhiều đồ gia dụng và còn một bàn máy may nữa.
Một bạn học nữ phải bê tới khi nào? Động tĩnh quá lớn, tới lúc đó không khéo ai cũng biết hết.
Tuy Triệu Hiểu Phương cô ta không sợ, nhưng lại khó giải thích, nếu truyền ra ngoài, cô ta khó mà thu xếp.
Từ Tĩnh An lập tức đáp một câu: “Còn có người, họ ở phía sau, đi cùng tới sợ người nhiều quá sẽ bị nhìn thấy.”
Trái tim thấp thỏm của Triệu Hiểu Phương được an ủi, không còn căng thẳng như thế nữa.
Hai người vừa vào nhà, Triệu Hiểu Phương lập tức đóng cửa lại. Từ trong cổ móc ra một chiếc chìa khóa, mở khóa cửa phòng của hồi môn.
Khi mở cửa, Từ Tĩnh An còn nhìn thấy có không ít bụi bặm từ trên khung cửa rơi xuống.
Bản thân căn phòng không lớn, đồ lại nhiều, nằm san sát nhau, chất cao tới nóc phòng, cảm thấy cả căn phòng này đều bị lấp đầy.
“Các người bê đi trước, tôi phải tới lộ diện trước mặt mẹ kế tôi một chút, nếu không bà ta nhất định sẽ quay lại.”
Từ Tĩnh An: “Được, cô về mau chút, chỗ tôi cũng nhanh thôi.”
Triệu Hiểu Phương từ ra ngoài đến khi quay lại mất hơn một tiếng, đầu toàn mồ hôi.
Từ Tĩnh An cũng đã sớm đựng đồ vào trong không gian rồi. Bên trong đang đặt một chiếc giường 1m8 x 2m, một cái tủ quần áo lớn 4 cửa, 4 cái rương gỗ to, một bàn trang điểm, một giá chậu rửa mặt, một cái bàn bát tiên, 5 cái ghế, 1 bàn học, 1 băng ghế cao, 6 cái ghế thấp. Máy may vẫn còn đựng trong bọc.
Trong tủ quần áo, rương và giường đều đã đựng đầy đồ: bốn cái chăn bông dày nặng 4kg, 2 cái chăn bộng nặng 2,5kg, 2 cái đệm nặng 1kg, 1 cái chăn lông màu hồng, 2 cái ga giường, một cái mùng, mười mấy loại vải bông đủ màu sắc hoa văn, 5 cái vại và hũ đựng lương thực và rau mặn; đồ dùng hằng ngày như nồi sắt to nấu cơm, nồi hấp, nồi chiên, hai con dao, ấm nước, 10 cái bát, dĩa kích thước khác nhau, 2 cái bình thủy, ấm nước quân dụng để uống nước, 2 hũ đường đỏ…Phùng Xuân Thảo đã chuẩn bị hết những thứ có thể nghĩ tới, có thể mua được cho con gái.
Từ Tĩnh An còn phát hiện trong hũ còn đựng một cái tráp gỗ nhỏ. Tráp gỗ chia làm hai tầng trên dưới: Tầng thứ nhất là một cặp vòng phỉ thúy màu tím, độ trong suốt rất cao, tầng thứ hai là một cặp vòng tay màu lục tổ mẫu loại pha lê. Cô lấy hai cặp vòng ra gõ thử một chút, âm thanh thanh thúy bùi tai.
Trong ấm nước có hai cặp vòng tay vàng dùng vải đỏ bọc lại.
Mới đầu trong lòng Từ Tĩnh An sốc và hưng phấn, sau đó chua xót, khó chịu không thể tả.
“Nếu có gì cần tôi giúp đỡ, cứ tới tìm tôi.”
Triệu Hiểu Phương không nói gì khác, ôm Từ Tĩnh An nghẹn ngào nói: “Cảm ơn cô, Tĩnh An.”
Từ Tĩnh An an ủi vỗ lưng đối phương: “Tôi nghĩ bây giờ chúng ta đã là bạn rồi, không phải sao?”
“Đúng, chúng ta là bạn.” Triệu Hiểu Phương lau nước mắt, khẳng định nói.
Đợi làm xong mọi thủ tục hộ khẩu và công việc rồi chuyển tới gian phòng này cũng không muộn. Đỡ phải đánh rắn động rừng, để mẹ kế có phòng bị!
Tới lúc đó, Triệu Hiểu Phương làm một sổ tiết kiệm, gửi tiền lương mỗi tháng vào đó, mang theo bên người. Khi đó, ăn trong nhà, ở trong nhà, tốt biết bao!
Qua một khoảng thời gian, mẹ kế biết tính kế cả buổi nhưng lại vồ hụt, đợi khi bà ta biết được chân tướng, cô ta không nhận cũng phải nhận.
Triệu Hiểu Phương vừa nghĩ tới gương mặt đó của mẹ kế liền cảm thấy toàn thân thoải mái vô cùng.