Chương 2

“Cảm ơn cái gì, giữa hai chúng ta cần nói cái này sao? Chỉ là mỗi người nhiều nhất chỉ có thể mua 3 thước, không thể mua hơn.”

“Cỡ này đã không ít rồi.”

Thời bây giờ, có thể mua được vải không cần phiếu đã là chiếm hời to: “Còn cần gì hơn!”

Từ Tĩnh An lau nước trên tay lên người.

“Shh!~ Chúng ta mau vào lớp, bên ngoài lạnh thật!” Hai người nắm tay, rụt cổ, chạy nhanh về phòng học.

Lên lầu, hai người tách ra, Từ Tĩnh An quay về chỗ ngồi, nằm bò lên bàn, mặt xoay sát tường mới coi như thở phào.

Từ An Tĩnh tới thế giới này đã ba tháng.

Trước khi tới cũng không có chuyện đặc biệt gì xảy ra, chỉ là buổi tối ngủ một giấc, hôm sau mở mắt ra phát hiện cả thế giới đều thay đổi rồi.

Ngơ ra một lúc, theo tiếng bước chân vội vã, tiếng thúc giục mau thức dậy, phụ giúp dọn dẹp nhà cửa, rửa bát, làm một số việc linh tinh của người trong nhà.

Chị hai của nguyên chủ - Từ Tĩnh Bình không ngừng thúc giục: “Con ba, mau lên, mau lên, muộn rồi!”

Từ Tĩnh An vội vàng cầm cặp sách, theo chị hai Từ Tĩnh Bình chạy thẳng tới trường.

Trên bức tường hai bên trường học viết “giáo dục phục vụ chính trị cho giai cấp vô sản, giáo dục và sản xuất lao động kết hợp lẫn nhau”

Vừa vào cổng trường, hai người liền tách ra. Cô chạy tới góc tường, nhìn tên và lớp trên sách, mới biết là Từ Tĩnh An, lớp 10C.



Tìm được chỗ ngồi, nghiêm túc nghe giảng, qua hơn một tháng, nỗi thấp thỏm mới coi như nhẹ đi.

Cuộc sống của nhà họ Từ không dễ dàng gì, trường học có trợ cấp với học sinh thuộc diện gia đình khó khăn, có thể xin miễn phí hoặc giảm nửa học phí. Từ Tĩnh An vốn muốn xin, nhưng ai biết dò la một vòng mới phát hiện, còn có gia đình nghèo hơn nhà họ Từ.

Từ Tĩnh An chỉ là một người bình thường, nguyên chủ cũng vậy.

Nhà họ Từ ở xưởng cơ giới, trong nhà có bốn đứa con, cô xếp thứ ba. Phía trước có một anh trai, một chị gái, phía sau có một em trai.

Tuy nói có chút hờ hững, nhưng nhà nào con đông cũng sẽ như vậy. Ở trong một nhà, luôn có đứa không được cha mẹ coi trọng.

Vốn dĩ Từ Tĩnh An cũng không quá để tâm, năm nay là năm 63, tới tốt nghiệp cấp ba vừa hay là năm 66. Cô muốn mau chóng tìm một công việc khi tốt nghiệp, vừa hay không cần xuống nông thôn.

Quan hệ giữa người nhà không thân thiết, vậy thì đi theo lối không thân thiết. Tới lúc đó, ai sống cuộc sống của người đó là được. Một đứa con gái phải gả đi như cô cũng không có bao nhiêu quan hệ.

Không ngờ tối qua anh trai cô nói đã có đối tượng, là nhân viên tạm thời của xưởng bông, tên Hứa Đa Đa.

Khi đó cô liền cảm thấy quen tai, hình như đã từng nghe ở đâu.

Mẹ Từ vô cùng vui mừng, nhưng nhà lại quá nghèo.

Cả nhà chỉ có cha Từ và mẹ Từ đi làm. Hai người đều làm ở xưởng cơ giới, cha Từ một tháng khoảng 30 tệ, mẹ Từ ở nhà ăn một tháng 18 tệ.

Nhưng không ai nứt ra từ trong khe đá cả.

Mỗi tháng gửi cố định năm tệ tiền dưỡng lão cho nhà bà nội; nhà bà ngoại cũng dăm ba hôm lại bệnh, lần nào cũng kêu người đưa thư cho mẹ Từ, bảo dành thời gian quay về thăm. Cũng không nói gì khác, nếu ai hỏi có chuyện gì, chỉ có một câu trả lời: nhớ con gái rồi.