Trước khi Từ Tĩnh An tới niên đại này, chưa từng biết cô sẽ ghét mùa đông, đặc biệt ghét mùa đông có tuyết rơi.
Mùa hè chịu đựng một chút cũng qua, nhưng mùa đông lại cảm thấy dài đằng đẵng như thế!
Cơn gió đó hận không thể thổi xuyên xương cốt của cô, cơ thể không khỏi tự chủ run bần bật. Cho dù đã ra sức co quắp người, gió lạnh vẫn có thể trực tiếp chui tọt từ cổ cô đi vào.
Từng đọc thuộc bài thơ về tuyết và từng đọc những bài văn phong cảnh xinh đẹp mùa đông, bây giờ Từ Tĩnh An không nhớ nổi bài nào.
Cô vừa tới cổng xưởng đã nhìn thấy Hách Mai Mai đứng ở chân tường ngoài xưởng, không ngừng giậm chân.
“Đồng chí Hách, đợi lâu rồi sao?” Từ Tĩnh An vội hỏi. Cô không có đồng hồ, không biết thời gian cụ thể nên sợ tới muộn, để đối phương đợi.
“Không lâu, tôi chỉ là sốt ruột.” Hách Mai Mai sốt ruột hỏi: “Bây giờ cô suy nghĩ như thế nào? Nếu không thay đổi ý thì theo tôi đi tìm bác cả tôi đi, lát nữa công nhân trong xưởng tan làm, tới lúc đó đông người.”
“Được, chúng ta đi thôi, nơi này cũng không phải chỗ nói chuyện.” Từ Tĩnh An nhìn Hách Mai Mai đỉnh đầu đã ướt đẫm, không nói gì thêm, gật đầu đồng ý.
Thời tiết lạnh, hai người vừa mở miệng đã bốc ra khói trắng.
Bây giờ cô có thể xuất hiện trước mặt Hách Mai Mai, chứng tỏ chuyện này sẽ không xuất hiện biến cố gì nữa.
Hách Mai Mai kéo Từ Tĩnh An, tránh người, chạy một mạch đi vào văn phòng của Hách Vệ Quốc.
Từ Tĩnh An vừa vào cửa đã nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên. Hai người trông chưa tới năm mươi tuổi, đều mặc đồng phục màu xanh đậm, thân hình cũng mập mạp, nhìn một cái là biết họ là người nhà của Hách Mai Mai.
Thời gian buổi trưa có hạn, không ai là người nhàn rỗi cả.
Cha mẹ Hách Mai Mai cũng trực tiếp hỏi: “Cô gái, nếu cô đã tới thì tức là đã quyết định xong rồi, chúng tôi cũng quả thực muốn công việc này.”
“Cái khác chúng tôi cũng không nói nhiều, trả cô 500 tệ cộng thêm một tờ phiếu đồng hồ, 30 tờ phiếu công nghiệp, phiếu 2 cân bông, cô thấy sao?”
“Thời hạn của số phiếu này đều rất dài, cuối năm năm sau mới hết hạn. Đây là thành ý của nhà chúng tôi!”
Không cần nói cũng biết, hai vợ chồng người ta chiếu cố cô. Dù sao chỉ cần là người, mắt không mù, đều có thể nhìn ra cuộc sống của cô không dễ dàng. (Áo bông mỏng manh cũ kỹ, áo khoác chắp đầy mảnh vá, tóc cháy vàng, dáng người gầy tong.)
Từ Tĩnh An nghe xong vô cùng vui mừng. Cô đưa con số giá cả mua công việc cho chủ nhiệm Hách, để bọn họ tự đặt ra. Cho dù biết họ sẽ không trả ít, nhưng cũng không ngờ sẽ trả nhiều như vậy.
Dựa theo tình hình hiện nay, giá này chỉ nhiều không ít! Từ Tĩnh An vừa muốn gật đầu.
“Cho cô thêm phiếu 20 thước vải, tới lúc công bố danh sách, tôi trực tiếp viết tên của Hách Mai Mai.” Hách Vệ Quốc thẳng thắn nói.
“Chuyện hôm nay, cô ra khỏi cánh cửa này, đừng nhắc tới nữa!” Làm việc thì phải sạch sẽ, không ai muốn để lại điểm yếu!
Từ Tĩnh An không chút do dự đồng ý: “Chú yên tâm, tôi ra khỏi cánh cửa này sẽ quên hết mọi thứ, nhưng chủ nhiệm Hách, bài thi hôm nay của tôi…”
Ý tứ trong lời nói của cô không nói hết cũng biết.
Hách Vệ Quốc hiểu, gật đầu. Ông ta đứng dậy tìm bài thi Từ Tĩnh An làm buổi sáng ra đốt, lại xé danh sách đăng ký hộ khẩu của Vương Thuận Phong, Trần Viên Viên và Từ Tĩnh An rồi đốt, làm lại một bản mới.
Chỉ là trong danh sách mới này không có Từ Tĩnh An nữa.
Bây giờ Từ Tĩnh An mới yên tâm. Dù sao Hứa Đa Đa cũng là nữ chính, chuyện “hào quang nữ chính” này ai có thể nói chuẩn được? Xóa bỏ sạch sẽ dấu vết, có thể giảm thiểu rất nhiều phiền toái.
Càng huống hồ còn là cùng một đơn vị với Hứa Đa Đa, được coi là địa bàn của nữ chính.
Từ Tĩnh An nhận tiền và phiếu, hai bên hoàn thành giao dịch.