Chương 47

Nói xong, anh lo lắng Tô Tây sẽ không yên tâm khi đi cùng mình nên vội lấy trong túi ra một tờ giấy đưa cho Tô Tây: “Đây là thứ mà anh trai Tịch Ngạn Nam của cô nhờ tôi mang đến cho cô, cậu ấy cũng bảo tôi tìm tới cô.”

Tô Tây cầm lấy tờ giấy liếc nhanh một cái, sau đó nghiêm túc nói:

“Anh trai tôi cũng ở đây? Tại sao anh ấy không đến?”

“Anh của cô bị thương nhẹ, không tiện tới.”

Trái tim Tô Tây thắt lại khi nghe những lời đó, cô muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng của Tạ Trăn, cô biết bây giờ không phải lúc để hỏi đến cùng.

Cô lập tức nói: “Chờ tôi vài phút, tôi quay lại tìm giáo sư duyệt giấy ra ngoài.”

Sau khi nói xong, trong ánh mắt Tạ Trăn có chút cảm ơn, anh nhanh chóng hướng về khuôn viên trường rồi phóng đi, chớp mắt đã không thấy đâu.

Tạ Trăn...là một hạt giống tốt.

----------

Tô Tây là một học sinh ngoan giỏi trong lòng mắt mọi giáo viên, là bạn tốt, lại thông minh không kiêu ngạo, ngay cả khi trở lại vị trí đầu tiên trong lớp thì vẫn chăm chỉ, không chểnh mảng!

Vì vậy khi Tô Tây xin phép giáo sư cho nghỉ thì được phê giấy phép xin nghỉ rất dễ dàng, phải biết rằng đây là trường quân đội, mọi thứ đều được quản lý theo quân đội, cho dù là chủ nhật, muốn rời trường cũng phải nộp đơn trước.

Cho nên nói, học bá vẫn có lợi thế về nhiều mặt.

Sau khi nhận được giấy nghỉ phép, Tô Tây nhanh chóng trở lại ký túc xá.

Vì học ngành y, nhiều sinh viên sẽ chuẩn bị một bộ các thiết bị y tế và thuốc thường dùng cho mình, Tô Tây cũng có thói quen này.

Trước khi đi, khóe mắt liếc nhìn một bình rượu đào nhỏ trên bàn, cô do dự một chút, cắn răng cầm lên bỏ vào trong túi quân dụng.

Sau đó cô lao thẳng về phía cổng trường mà không chút chậm trễ.

Gặp Tạ Trăn ở cổng trường, Tô Tây đi theo sau Tạ Trăn, rẽ trái đi bộ khoảng hơn mười phút.

Sau đó trong một con hẻm lộn xộn náo nhiệt, bước vào cái sân trong có phần đổ nát.

Tạ Trăn nhìn cô gái nhỏ theo sát mình một đoạn đường đến thở hổn hển cũng không có, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, ngược lại càng thêm tán thưởng.

Anh không ngờ cô gái nhỏ có vẻ ngoài mềm mại này lại có thể theo kịp bộ đội đặc chủng vương anh mà không tốn chút sức lực nào, chẳng trách Tịch Ngạn Nam lại yêu cầu anh đến bên cô vào thời điểm nguy cấp như vậy.

“Anh nhỏ tôi ở chỗ này à?” Tô Tây nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhỏ giọng hỏi người đàn ông bên cạnh.

Không phải cô dám tùy tiện đi cùng người xa lạ, mà bản thân có kính lọc với quân nhân, cô tự tin một trăm phần trăm giá trị vũ lực của mình, mấy năm nay cô đã hoàn toàn quen thuộc với thực lực của mình, chưa bao giờ ngừng rèn luyện bản thân.

“Ừm!” Tạ Trăn nhẹ giọng đáp lại, dẫn người đi tới cửa phòng phía Đông, sau đó gõ cửa vài cái, âm thanh có tiết tấu ba ngắn ba dài.

Cánh cửa gỗ đổ nát lập tức được mở ra từ bên trong, mở cửa cũng là người Tô Tây quen biết, chính là Tào Lượng mấy năm trước từng gặp.

Sau khi Tào Lượng mở cửa, nhìn thấy cô gái đứng sau tiểu đoàn trưởng, mắt anh ta sáng lên, lập tức nhường chỗ cho hai người họ vào, lo lắng nói: “Đại ca, rốt cuộc anh đã trở lại, Ngạn Nam và nhóc Vương Khôn kia chảy rất nhiều, sắp không chịu nổi nữa.”

Khi Tô Tây nghe thấy điều này, cô không thể đứng yên, ngay lập tức bước vào phòng.