Chương 35

Tô Tây cười nói: “Tôi không ngồi, tôi chỉ muốn hỏi khi nào thì anh ấy đi ra.”

Tô Tây vừa hỏi xong thì cửa phòng mổ được mở ra.

Tô Tây quay đầu lại, thấy anh trai mình mặc áo khoác trắng đi theo y tá đẩy giường bệnh ra, trên giường có một người đang nằm, từ góc nhìn của Tô Tây chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu màu đen.

Tô Đông hiển nhiên cũng nhìn thấy em gái của mình, đôi mắt phượng lộ ra bên ngoài khẩu trang cong lên thành một vòng cung xinh đẹp: “Tây Tây, em đến lúc nào vậy? Trước tiên đến văn phòng chờ anh, lát nữa anh sắp xếp xong sẽ đi tìm em.”

“Đại đội trưởng, bác sĩ, đại đội trưởng của chúng tôi sao rồi?” Người quân nhân vẫn luôn yên lặng chờ đợi nhìn thấy Tô Đông lập tức chạy tới tiếp.

Giọng nói này cũng xua tan sương mù trong mắt Tô Tam Nha, cô ta không thể quan tâm đến Tô Tây vào lúc này, đi theo là khuôn mặt dịu dàng.

“Bệnh nhân không sao. Viên đạn đã được lấy ra. Anh ấy đang được gây tê tại chỗ, sẽ tỉnh lại trong một lúc. Trong thời gian này, anh nên chú ý và nếu có vấn đề gì thì gọi cho tôi bất cứ lúc nào.” Tô Đông mang người sắp sếp ở trong phòng bệnh, sau đó mới giải thích cho người quân nhân.

Lại cẩn thận hướng dẫn chi tiết về những vấn đề cần chú ý, rồi rời đi dưới sự cảm ơn của người quân nhân.

Trước khi đi, Tô Đông liếc nhìn Tô Tam Nha, người trông giống như một nữ thần, đôi mắt anh ấy tối sầm khi nhớ lại những gì Tịch Ngạn Nam đã nói với mình vài ngày trước.

Không vội, có một số việc đều sẽ biết rõ.

Tô Tam Nha không chú ý đến ánh mắt của Tô Đông, tất cả sự chú ý của cô ta đều dồn vào người đàn ông trên giường bệnh, cô ta muốn thể hiện sự dịu dàng và quan tâm của mình ở trước mặt người đàn ông, nhưng cô ta không muốn người đàn ông trên giường kia tỉnh lại.

Nhìn vào khuôn mặt đẹp trai khó tin của người đàn ông ngay cả khi nhắm mắt, sự tham lam lóe lên trong mắt Tô Tam Nha.

Không uổng công cô ta ở trước mười ngày, cuối cùng cứu được anh khi anh gặp nguy hiểm.

Vậy còn người đàn ông của Tô Tây thì sao, kiếp này cô ta đã cứu người đàn ông này trước Tịch Ngạn Nam, cô ta muốn xem, không còn là ân nhân cứu mạng Tô Tây làm sao có thể đến gần một người đàn ông xuất chúng như vậy.

Người đàn ông này sẽ thuộc về cô ta, Tô Tam Nha.

Vinh hoa phú quý cũng sẽ là của cô ta.

“Cô đi ra ngoài trước, tôi trông đại đội trưởng của chúng tôi.” Người lính cũng chính là Tào Lượng liếc mắt nhìn cô ta, hận không thể mang ánh mắt của Tô Tam Nha ở trên người đại đội trưởng ném đi, trực tiếp đuổi người.

Tô Tam Nha bị đuổi ra ngoài, vẻ mặt vẫn như cũ, cô ta vẫn cười ngượng ngùng: “Tôi vẫn nên trông chừng anh ấy, dù sao anh ấy vẫn chưa tỉnh, nói không chừng có tôi trông anh ấy sẽ nhanh tỉnh lại hơn, tôi từ nhỏ đã là người may mắn rồi.”

Tào Lượng nhìn người phụ nữ đen gầy trước mặt, nhất thời không nói nên lời, mặt mũi này cũng quá dày rồi, người anh dũng như đại đội trưởng của bọn họ, cần người từ đâu xuất hiện để bảo vệ mình?

“Vậy cô đi ra ngoài trông chừng, ai biết cô từ đâu tới.” Tào Lượng sốt ruột đuổi người đi.

Tô Tam Nha vẫn cố chấp: “Tôi là vị ân nhân cứu mạng đại đội trưởng của anh đó, tại sao anh lại đuổi tôi ra ngoài?”