Chương 33

Kể từ lúc anh trai nhỏ giúp ghép một cây đào vào tuần trước, những lúc rảnh không làm gì Tô Tây liền chạy đến chỗ cây đào.

Cô bây giờ da mịn như kem, da như mỡ đông, trắng như men trơn bóng, bản thân cô yêu thích đến không thể buông tay, vì vậy cô chẳng muốn đi đâu.

Không phải cứ thơm là đẹp sao!!

“Nam Nam đứa trẻ này thật là, nó sắp thi đại học, cũng không biết thừa dịp nghỉ hè mà trở về ăn chút đồ bồi bổ cơ thể, lại nhờ người nhắn gửi cuối tuần này không về, cũng không biết có chuyện gì. . .” Cháu gái không đi chơi Trần Vương Vân cũng không miễn cưỡng, chỉ theo thói quen lại phàn nàn.

Trong mắt Tô Tây lại lóe lên tia sáng kỳ quái, cô lập tức ngồi dậy: “Bác cả gửi đồ ăn cho anh trai nhỏ có phải không ạ?”

“Cũng không hẳn, chỉ là tiện đường, công xã sắp họp, bà liền nhờ bác cả mang qua cho anh trai nhỏ của cháu”.

“Vậy cháu đi!”

Trần Tương Vân cười mắng: “Con bé này, lại đi làm gì?”

Tô Tây thầm nghĩ, đó là bởi vì cô không biết bác cả sẽ đến chỗ anh trai nhỏ, cô đoán, chủ nhật anh trai nhỏ sẽ ở với anh cả, hehe...

-----

Hành trình từ Lữ đoàn Hồng kỳ đến huyện còn hơn bốn mươi cây số, ở tương lai khoảng cách này không quá xa, chỉ mất khoảng 30 phút lái xe.

Nhưng bây giờ đường lầy lội, bác cả đã quá già không thể đi lại bằng xe đạp dù chỉ có một mình, và việc dắt một cô gái mới lớn như Tô Tây đi cùng rõ ràng là không khả thi.

Thế là hai người đạp xe đến trấn rồi đón xe buýt lên huyện.

Sau khi vượt qua mọi chặng đường lúc đến huyện thì đã gần 11 giờ.

Ngày tháng bảy cực kỳ nóng.

Tô Thừa Trung nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cháu gái, cũng không thèm quan tâm đến việc riêng của mình, dẫn Tô Tây đi mua kem que.

Tô Tây cầm cây kem nhìn người bác cả nóng bừng mồ hôi, không biết cảm giác như thế nào.

Người bác cả sẵn sàng mua cho cô một cây kem với giá 2 hào, nhưng ông ấy không hề nghĩ đến bản thân mình.

Kỳ thực có thể mua kem que với giá 5 hào một cây.

“Sao không ăn đi? Ăn nhanh đi, không tí nữa sẽ tan chảy đó.” Trên khuôn mặt đen sạm và hốc hác của bác cả nở một nụ cười yêu thương.

Tô Tây mím môi, quay người lấy trong túi ra 2 hào, nhờ người lấy một cái khác.

“Cháu ăn một cái là được rồi, nếu ăn nhiều đá sẽ bị tiêu chảy đó.” Tô Thừa Trung thấy cháu gái không nói hai lời lại mua một cái khác, nghĩ tiểu cô nương sợ một cái ăn không đủ.

Tô Tây không biết nên nói gì, cô trực tiếp mở lớp giấy gói bên ngoài, đưa cho Tô Thừa Trung và nói: “Bác cả, bác cũng ăn đi, trời nóng lắm.”

Tô Thừa Trung sửng sốt một lúc, sau đó nụ cười của ông ấy trở nên tươi sáng hơn, dấu vết của nhiều năm đã bị xé bỏ khỏi khuôn mặt đen sạm của ông ấy: “Tây Tây của chúng ta là người hiểu chuyện, bác không ăn, cháu ăn đi, cháu ăn đi.”

Tuy nhiên, Tô Tây phớt lờ lời từ chối của bác cả mình và nhất quyết nhét nó vào tay ông ấy.

Sau đó, một già một trẻ gặm kem que một cách thỏa mãn và hướng về phía bệnh viện huyện.

Bệnh viện nhân dân huyện.

Đó là một tòa nhà ba tầng hiếm hoi trong thời đại này.

Tô Tây lo lắng vẫy tay chào tạm biệt người bác cả nhất quyết đưa cô đến bệnh viện, rồi cô một mình đi về phía bệnh viện.

“Xin hỏi, bác sĩ Tô Đông có ở bên trong không ạ?” Tô Tây vừa vào bệnh viện, nhìn xung quanh, phát hiện khu vực thanh toán không có ai, liền trực tiếp đi tới cổng thanh toán, hỏi một nữ đồng chí trẻ tuổi bên trong.