Chương 29

Nhưng nhìn người đối diện đang chậm rãi bước đi trong bộ quần áo trắng và quần đen, với nụ cười nhẹ trên môi, Tô Tây thừa nhận rằng mình có chút kém hiểu biết.

Người đàn ông cao khoảng 1m85, dáng người mảnh khảnh thẳng tắp, dung mạo tuấn mỹ, mái tóc đen ngắn làm cho làn da tái nhợt hơn, đôi mắt biết cười, sống mũi cao thẳng, môi mỏng cong cong, khuôn mặt tràn đầy niềm vui khi nhìn thấy gia đình.

Tô Đông giơ tay xoa đầu em gái, đưa tay cầm lấy cặp sách của cô, anh ấy nở nụ cười dịu dàng, giọng nói ấm áp: "Sao vậy? Mấy tháng rồi không gặp, thành ra không quen biết anh trai rồi hả?"

Tô Tây... Không phải không quen biết nhau, mà là anh lớn quá đẹp trai, đẹp trai đến mức vượt qua mức quy định rồi.

Đây là vẻ đẹp do tạo hóa ban tặng, nó quá chấn động rồi, tha thứ cho cô đi, cô không thể miễn dịch được đối với người có gương mặt như vậy: “Anh lớn, anh... Anh làm sao lại quay trở về lúc này?”

Tay Tô Đông không khoác lên bả vai Tô Tây, dùng chút lực đẩy em gái về phía nhà: “Anh được điều đến bệnh viện huyện, nên có thể thường xuyên về thăm mọi người.”

Trên thực tế, từ khi nhận được tin tức cha mẹ qua đời, anh ấy đã bắt đầu chuẩn bị đồ về quê, dù sao cũng là con trưởng, bất luận là bà nội, em trai hay em gái anh ấy đều phải có trách nhiệm.

Tô Tây ngạc nhiên: "Anh đang ở bệnh viện Bắc Kinh làm rất tốt, bị chuyển đến huyện liệu còn có thể phát triển như ở Bắc Kinh không? Có phải là do bọn em... ?"

Tô Đông giơ ngón tay mảnh khảnh và trắng nõn lên búng nhẹ vào trán cô gái nhỏ, cười nói: “Tây Tây đã lớn rồi, anh trở về cũng không phải do bọn em. Anh trai là bác sĩ, các thành phố lớn cũng đâu thiếu bác sĩ, nhưng mà ở đây trình độ y tế còn yếu kém hơn nhiều, Bắc Kinh sẽ không thiếu anh, nhưng ở quê hương của mình, anh hy vọng có thể góp một phần sức lực, Tây Tây có hiểu không?"

Tô Tây gật đầu, tại sao cô lại không hiểu, đây là tình cảm của anh trai: "Anh trai nhỏ có biết anh đã trở về không ạ?"

Nghe vậy, Tô Đông ánh mắt lóe lên, sau đó nhẹ giọng nói: "Vẫn chưa, ngày mai anh đi bệnh viện huyện làm thủ tục, anh sẽ ghé qua trường học nhìn cậu ấy một chút.

“Anh trai nhỏ nhất định sẽ rất vui.”

“Ha ha... Tây Tây hứng khởi đến thế sao?”

“Anh... Em 15 tuổi rồi, có thể đừng dùng giọng điệu dỗ dành con nít để nói chuyện với em không?”

“Được rồi, là anh trai sai rồi, Tây Tây của chúng ta là đại nhân.”

Tô Tây...

Sau khi về đến nhà, Tô Tây phát hiện gia đình bác cả của cô cũng ở đó, thậm chí cả anh họ của cô từ thị trấn cũng cùng các con trở về, trong gia đình có hơn 20 người, khi họ quây quần bên nhau như thế này thực sự rất náo nhiệt.

So với gia đình em trai Tô Thừa Hiếu có ít người, bác cả Tô Thừa Trung có đến bốn người con trai, không có con gái, anh họ lớn đầu tiên ở đội vận tải trong huyện, hai anh họ thứ hai cũng ở trong hợp tác xã cung ứng và tiếp thị trong thị trấn, còn anh họ thứ ba làm đầu bếp cho quốc doanh trong huyện, anh họ thứ tư làm giáo viên trường tiểu học ở huyện. Thời buổi bây giờ có bát cơm sắt đã là sướиɠ lắm rồi, huống chi bốn người con trai của gia đình bác cả đều là bát cơm sắt, và cũng là nhà có điều kiện tốt duy nhất trong số lữ đoàn gần đó.