Chú ấy cũng không tiến lên quan sát như bọn họ dự liệu, chỉ thản nhiên nói một câu: “Mẹ, mẹ đã quên con nghề gì à? Mẹ muốn giả bệnh, ở trước mặt các anh em khác còn chưa tính, ở trước mặt con thì không thể đâu. Lớn tuổi cả rồi, đừng có nghĩ gì là làm đó.”
“Hả” một tiếng, Tô Nhiên tò mò nhìn về phía ba mình, hôm nay ba cô dường như không giống ngày thường.
Trước kia, có lẽ là bà Tô diễn quá giống, ba lại là một người con hiếu thảo, cho dù biết bà Tô giả vờ, nhưng vẫn như cũ sẽ đi qua vừa xoa vừa ấn huyệt, cứu sống bà Tô khỏi “ngất xỉu”, vừa là thuốc bổ vừa là lời tốt.
Hôm nay, ba lại mặc kệ bà Tô giả vờ ngất xỉu?
Tô Nhiên bị ba Tô ôm về phòng nhà mình, ba Tô không thèm quay lại nhìn mấy kẻ diễn kịch kia. Ngược lại Tô Nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt bà Tô tức giận đến xanh mét, tròng mắt ở dưới mí mắt không ngừng chuyển động, nhưng kiên trì không lập tức nhảy dựng lên, cho dù ba Tô không quay đầu lại.
Mẹ Tô cũng theo sát ba Tô trở về phòng, ngay từ đầu thím ấy thật sự sợ chồng sẽ bởi vì bà Tô giả bộ choáng váng mà mềm lòng, nhưng khi nhìn thấy ba Tô kiên trì ôm con gái về phòng, không để ý tới bà Tô nữa, trái tim vốn treo lơ lửng của thím ấy cũng buông xuống.
Điều thím ấy lo lắng nhất chính là sự thỏa hiệp của đương gia đối với bà Tô.
Năm phòng ba người nhà vào phòng, bà Tô nằm ở bên ngoài mặt đất lạnh lẽo, lại tức giận đến miệng đều méo.
Đứa con bất hiếu này, trơ mắt nhìn bà ta “bệnh” trên mặt đất, không quan tâm?
Đây là thằng Năm hiếu thuận của bà ta sao?
“Mẹ...” Mạc Lai Đệ hô một tiếng.
Bà Tô cả người đều bối ngốc trên mặt đất, sau đó lệ rơi đầy mặt: “Nhanh, mau đi gọi mấy đứa thằng cả, thằng hai về hết đây, bà già này phải dạy dỗ nó!”
Mạc Lai Đệ nhìn thoáng qua nhà chú Năm, lại liếc mắt nhìn bà Tô đang diễn trò một cái, trong lòng cười nhạo một tiếng, nói: “Mẹ, con dìu mẹ về phòng.”
...
Ngũ phòng, ba Tô cũng mặc kệ bà Tô ở bên ngoài làm bộ như thế nào, chỉ trầm mặt ôm con gái trở về giường.
Mẹ Tô đi theo phía sau nói: “Diệu Tông, bên mẹ...”
“Không cần quản, lát nữa sẽ tốt thôi.”
Đúng, sẽ ổn thôi. Lại không có bệnh, những chuyện ngất xỉu này, cũng chính là dọa bọn họ.
“Nhiên Nhiên, đau ở đâu? Nói với ba đi.”
“Đầu, đau.” Ngoại trừ đầu, cô vẫn chưa cảm thấy đau ở đâu.
Tô Nhiên vừa dứt lời, ngón tay ba Tô đã đặt lên cổ tay cô, cẩn thận bắt mạch.
Mọi chuyện bên ngoài, đã không quấy rầy được ba Tô, cho dù bà Tô muốn chết muốn sống, đều không liên quan đến chú ấy.
Trong mắt chú ấy chỉ có con gái, còn có vết thương trên đầu con gái.
Hôm nay chú ấy ở ngoại thôn chẩn trị, còn chưa từ ngoại thôn trở về, liền từ chỗ chú Ba nghe được chuyện xảy ra trong nhà. Con gái của mình ngã xuống mép giếng, đầu đều bị rách, bất tỉnh tại chỗ.
Vừa nghe tin tức này, ba Tô còn bận tâm cái gì? Không kịp kê đơn thuốc cho gia đình kia, liền vội vàng chạy về.