Chương 47: Luôn Chịu Thiệt Thòi

Bà nội Tô biết chuyện này, chuyện năm đó ở Tô gia thôn náo loạn đến người nào mà không biết?

Sự thiên vị của Lưu Mỹ Quyên quả thật quá nổi tiếng.

Ai mà không biết, bà ta thiên vị trưởng tử cùng con út. Những đứa con khác thì bình thường, nhưng đối với đứa con trai thứ Năm này, có lẽ bởi vì từ nhỏ không lớn lên bên cạnh mình, cho nên không coi ra gì cả.

Ai trong làng không bàn tán về chuyện này?

Nói bà ta ngu ngốc, Lưu Mỹ Quyên thật ngu ngốc. Đứa con trai biết kiếm tiền nhất không đau, hết lần này tới lần khác lại thương đứa con không có tiền đồ kia, chỉ biết cưng chiều con trai út.

“Cơ mà chuyện năm đó, cũng may Diệu Tông không đi, làm sổ sách cho tư bản gia, nào có dễ dàng như thế chứ, giai cấp của chú ấy sẽ kém đi.”

Bà nội Tô nói: “Đúng vậy, Diệu Tông cũng là nhân họa đắc phúc.”

...

Khi bà nội Tô cùng con dâu ở nơi đó thì thầm, những người khác trong thôn cũng nghị luận chuyện này.

Dù sao những chuyện xảy ra ở Tô gia, ở trong thôn đều có thể nói ra một sớ dài.

Bà Tô ở trong mắt thôn nhân, đó chính là một biểu tượng ngu xuẩn.

Hiện tại lại có thêm một tội danh, đó chính là không để ý cháu gái, lúc con trai còn tác dụng thì không phân gia, lúc cần cùng nhau chịu trách nhiệm lại phản người một cước đá văng ra.

Đối với cách làm này của ông bà Tô, tất cả mọi người đều không quá tán thành.



Nhưng không tán thành thì có thể làm gì?

Lúc này, Tô gia đang tiến hành công việc chia nhà.

Có thể dễ dàng chia nhà như vậy, ba Tô cũng không ngờ tới.

Chuyện phân gia lớn thế kia, mẹ Tô làm vợ đương nhiên không thể không ở đây.

Mà Tô Nhiên làm con gái, lại không được đón về nhà, cô vẫn còn ở trong bệnh viện, đây cũng là cân nhắc của ba Tô. Tại thời điểm mấu chốt này không thể qua loa.

Tô Nhiên cũng tỏ vẻ, tạm thời còn không muốn trở về, đợi đến khi sự tình lắng xuống, cô mới về nhà. Quan trọng hơn là, cô khó có thể thanh tịnh trong bệnh viện, mà không cần ở nhà chịu đựng sự trào phúng của bà Tô.

Tô gia chia nhà, không chỉ mời người trung gian lúc đó tới, còn có cán bộ thôn ủy.

Về phần công xã bên kia, đó là không mời được, dù sao chức quan người ta ở bên kia, bọn họ cũng đâu mời nổi, lúc ấy cứ tiêu hủy phần cam đoan kia là được.

Tám đứa con trai của Tô gia, ngồi trong phòng chính, xếp thành hàng dài.

Nhà chính nho nhỏ còn không ngồi được nhiều người như vậy, có người thậm chí ngồi ở bên cửa, về phần các cô dâu, tự nhiên là không có chỗ ngồi của các cô, mà chỉ được đứng ở bên cạnh các con trai.

“Vốn chúng tôi cũng không muốn phân gia, tôi vẫn nói qua, đoàn kết rất trọng yếu, tám đứa con trai của chúng ta, chính là một khối sắt thép. Nhưng bây giờ, quyết định này đã bị phá vỡ, cho nên sẽ phân gia.” Ông Tô không nhanh không chậm nói.

Các con trai đều gật đầu, tỏ vẻ chia nhà cũng tốt, đặc biệt là Tô lão bát, cực lực tán thành.

Ba Tô cùng mẹ Tô lại không nói một câu, biểu tình hai người nhìn không ra là hưng phấn hay là khổ sở.