Chương 44: Nguyền Rủa Tô Nhiên!

Ba Tô nói: “Cha mẹ, hai người đừng khuyên con nữa, con và Huệ Ngọc cùng một ý nghĩ, sẽ không từ bỏ đứa bé. Cho dù táng gia bại sản, con cũng phải chữa bệnh cho Nhiên Nhiên. Huyện chúng ta trị không được, con sẽ đi thành phố, trong thành phố trị không được, thì đi Ma thành, ma thành trị không được thì chúng ta đi thủ đô, sẽ có người chữa khỏi bệnh của con bé.”

“Vậy nếu cuối cùng vẫn không chữa được thì sao?” Ông Tô lại hỏi.

Ba Tô nói: “Vậy con cũng nhận ra, con bé sống đến khi nào con sẽ nuôi con bé đến lúc đấy. Cho đến lúc đó, con cũng không bỏ cuộc, hy vọng tốt hơn so với không có hy vọng. Các người cũng đừng khuyên nữa, từ đầu đến cuối chỉ có một câu, chữa! Đập nồi bán sắt, con phải chữa!’

Ông Tô mở to hai mắt, cuối cùng thở dài một tiếng.

Ông ta biết, tính cách thằng Năm rất cố chấp.

Bà Tô cởi giày trên chân, “bốp bốp” đánh lên người ba Tô, “Cái thằng khốn nạn, tao với cha mày nói đều không nghe? Sao con ranh kia khi ấy không chết đi chứ? Bây giờ muốn chết không chết, lại còn tốn tiền! Thật sự là một quỷ giục mệnh!’

Ba Tô chịu đựng bà Tô đánh, ngay từ đầu chú ấy không nói gì, nhưng sau khi nghe được bà Tô mắng Tô Nhiên, còn nguyền rủa Tô Nhiên đi chết. Chú ấy thật sự nổi giận.

Ba Tô đỡ lấy giày bà Tô đánh tới, đáy mắt xẹt qua tia âm u, ba Tô nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ, Nhiên Nhiên là con gái của con, ai dám nguyền rủa con bé chết, con dám liều mạng với người đấy, ngay cả mẹ ruột cũng không ngoại lệ!’

“Ôi trời ơi” một tiếng, Bà Tô lúc này đã khóc ngồi trên mặt đất, bàn tay vỗ đùi khóc nói: “Trời ơi, sao số tao khổ thế này chứ, đứa con mang thai cực khổ vậy mà không nhận mẹ. Có vợ là quên mẹ luôn, cổ thoại nói không sai, cái thứ này không có lương tâm, mày muốn chà đạp mẹ ruột mày đúng không! Tao còn sống làm cái gì, tao chết đi, tao muốn đi Diêm vương gia cáo trạng, nói mày bất hiếu!’

Khóc đến mặt đầy nước mũi, thật là thê thảm.



Ba Tô cau mày, lại không nói một lời, cũng không tiến lên an ủi bà Tô.

Ông Tô vẫn ở đó “rít” hút thuốc khô, không khuyên nhủ, cũng không quát mắng ba Tô, thật giống như không nghe thấy vậy.

Những đứa con trai khác đã xông lên, mấy con dâu cũng tiến lại gần. Vây quanh bà ta, không ngừng khuyên nhủ, nhưng bà Tô lại che mặt, ở đó khóc không ngừng.

anh Năm, anh đúng là bất hiếu, mẹ là mẹ ruột của anh, có ai nói chuyện với mẹ như thế không?” Tô lão Bát nhịn không được quát mắng.

Ba Tô nói: “Lão Bát, ở đây không có chỗ cho chú nói chuyện, cút sang một bên!”

Bà Tô tức nghẹn đến ngực, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Bà ta như thế dọa cho ông Tô với những đứa con trai khác sợ hãi luôn, vừa xoa vừa ấn với bà Tô, cuối cùng bà ta cũng tỉnh lại.

Chỉ có ba Tô không nhúc nhích, ông bình tĩnh nhìn sắc mặt bà Tô còn có biểu tình, bất động như núi.

Bà Tô lại bắt đầu khóc lóc gào thét.