Chương 36: Không Ai Nhường Ai

Bà Tô khóc: “Mày muốn bức chết tao đúng không? Nếu tao biết mày bất hiếu như vậy, năm đó nên trực tiếp đè chết mày ở trong bồn cầu!”Vừa khóc, kinh thiên động địa, ngay cả hàng xóm cũng nghe thấy.

Lúc ông Tô từ bên ngoài trở về, hai mẹ con bọn họ đã cãi nhau không thể giảng hòa.

Ba Tô không chịu buông lỏng, không nhân nhượng, thậm chí còn nói muốn đến thôn ủy nói chuyện này.

“Bà kia, đưa tiền cho thằng Năm!” Ông Tô không nói hai lời, phân phó Bà Tô lấy tiền.

Lời này vừa nói ra, chẳng những Bà Tô sợ ngây người, ngay cả Tô lão Bát nằm sấp bên ngoài nghe lén cũng kinh hãi.

Cái gì? Muốn lấy tiền cho chú Năm?

Người không đồng ý đầu tiên chính là lão bát, trong hộp mẹ chú ta có bao nhiêu tiền, chú ta cũng biết một ít, ước chừng có một ngàn đồng, hơn phân nửa đều là những năm gần đây anh Năm kiếm về.

Bệnh viện chính là một cái động không đáy, ai biết con ranh kia sẽ phải tốn bao nhiêu tiền, nếu anh Năm vẫn muốn chữa bệnh, thế chẳng phải cống tiền đi sao?

“Cha, không được! Lúc bác sĩ nói, con cũng ở đấy, bác sĩ nói bệnh này không khả quan, nói chỉ có thể thử xem, mỗi ngày viện phí phải vài đồng, còn không thêm tiền chữa bệnh, một ngày mấy chục đồng, nhà chúng ta có bao nhiêu tiền chứ, đủ tiền cho ngũ phòng tiêu ư? Con cảm thấy, việc này mặc kệ thế nào thì đó là chuyện của Ngũ phòng, lẽ ra anh Năm nên tự mình nghĩ biện pháp giải quyết.” Tô lão Bát rốt cuộc nhịn không được đứng ra.

Những người khác cũng liên tục gật đầu, chính xác là như thế. Tiền này là của mọi người, dựa vào cái gì chữa bệnh cho nhà chú Năm?



ông Tô hỏi: “Thằng Năm, con nói cho cha biết, bệnh của Tô Nhiên có thể chữa khỏi hay không? Chi phí là bao nhiêu?”

“Cha, mạch của Nhiên Nhiên đã biến mất, y thuật của con nông cạn, chữa không được, bệnh viện cũng nói đi mời chuyên gia, hẳn là có thể chữa khỏi. Nhưng quả thật phải tiêu tiền, ít nhất hơn một ngàn. Cha, cha cho con trước một trăm đi, con trả viện phí trước.”

Ông Tô nhíu mày, một lúc lâu không nói gì.

Bà Tô mắng: “Một trăm? Sao mày không đi ăn cướp đi! Vừa hỏi muốn năm mươi, bây giờ muốn một trăm, mày lên trời còn hơn ấy! Không có tiền, tao không có tiền!”

“Đừng nói một ngàn cho dù hơn vạn thì con cũng sẽ chữa bệnh! Con sẽ không bỏ Nhiên Nhiên, cha mẹ phải cảm thấy không có biện pháp gánh vác tất cả, vậy hiện tại liền phân gia, ngữ phòng con tự mình gánh vác, không liên lụy đến mọi người.”

Chủ ý này, Tô lão bát trước tiên giơ tay tán thành, phân gia, nhất định phải phân! Dựa vào cái gì để cho tất cả mọi người đi theo xuống nước, giúp Ngũ phòng lấp đầy cái lỗ thủng này?

Bà Tô có chút do dự, ở trong lòng tính toán phân gia với không phân gia, chỗ tốt nào lớn.

Bà ta có chút do dự, nhìn về phía ông Tô, nhỏ giọng hô một tiếng: “Ông nó?”

Ông Tô nói: “Thằng Năm, cha thấy như vậy, chúng ta trước cho con một trăm, con đi nộp viện phí, về phần những thứ khác, chúng ta sau này nói sau.”Nói xong, nháy mắt với Bà Tô.