“Anh nói...” Mẹ Tô chớp chớp mắt, đột nhiên có chút hiểu.
Thấy vợ rốt cuộc hiểu được, ba Tô nói: “Anh thật sự cho rằng cha mẹ sẽ đồng ý chia nhà sao? Chỉ sợ sẽ giằng co lâu, anh đưa Nhiên Nhiên đến bệnh viện, quậy cho mọi chuyện ầm ĩ, lo lắng đồng thời, cũng là làm cho bọn họ xem, hy vọng lúc phân gia có thể thuận lợi một chút.”
“Vậy nếu họ vẫn không muốn phân gia thì sao?” Mẹ Tô lo lắng chính là cái này, nếu như hai ông bà cắn chặt không buông, bọn họ làm con cái, cũng không có cách nào.
Ba Tô nói: “Sau này bọn họ nhất định sẽ đòi tiền tiếp.”
“Diệu Tông, anh...” Mẹ Tô đột nhiên muốn nói, “Cuối cùng anh cũng hiểu rồi.” Nhưng lời nói đến bên miệng, thím ấy không biết phải nói như thế nào.
Thư cam đoan năm đó, là hai người bọn họ cùng ký, năm đó Diệu Tông vì cưới mẹ Tô mà hy sinh rất nhiều, thậm chí ngay cả công việc cũng nhường.
Đây cũng là nguyên nhân nhiều năm thím ấy nén giận.
Nhưng không nghĩ tới, kết quả, chịu thiệt vẫn là ngũ phòng bọn họ này.
Ba Tô vuốt tay lên mu bàn tay vợ, “Huệ Ngọc, mấy năm nay khổ cho em rồi. Năm đó nếu như anh liều lĩnh cưới em, không làm cái gọi là hiếu tử, mấy năm nay em cũng sẽ không chịu nhiều khổ như vậy. Anh cho rằng mẹ đối với anh lạnh lùng như thế, là bởi vì từ nhỏ anh lớn lên với bà nội, mẹ con chúng ta không có bao nhiêu tình cảm, sau khi kết hôn mẹ sẽ đối tốt với em, sẽ tuân thủ lời hứa năm đó, thật không ngờ, tất cả chỉ là một bên tình nguyện.”
Năm đó, ba Tô quá mức khát vọng tình mẫu tử, khát vọng ba, chỉ muốn cha mẹ có thể nhìn chú ấy nhiều hơn hai lần, làm cho cha mẹ có thể coi trọng mình.
Không ngờ, vợ con mình lại bị đối xử bất công như vậy.
Nếu chú ấy sớm biết như thế, còn khát vọng cái gì phụ ái mẫu ái, gia đình của mình đều không chăm sóc được, còn đi chăm sóc đại gia đình Tô gia ư?
Tô Nhiên vừa đi ra, liền nghe được đối thoại của cha mẹ.
Cô rất hài lòng với câu trả lời của ba mình.
Ba không ngu hiếu như vài người trong thôn, ba có hiếu thảo, nhưng đồng thời cũng biết mình nên làm như thế nào, cái gì quan trọng nhất, sẽ không không không có nguyên tắc chỉ nghe lời ông bà nội, biết tầm quan trọng của gia đình nhỏ.
Trước kia không phát hiện ra những thứ này, kỳ thật cũng có liên quan đến sự yếu đuối không phản kháng của mẹ, nạn nhân đều không có cáo trạng, ba làm sao biết bà Tô ngược đãi mẹ con cô chứ?
Thêm vào đó, tính cách trước khi cô không khôi phục lại trí nhớ, cũng yếu đuối như mẹ, không nói gì, cũng là nguyên nhân dẫn đến tất cả mọi thứ.
“Ba, chúng ta đi bệnh viện, nhưng con không có bệnh, nếu như ông bà đi hỏi bác sĩ, thì làm sao bây giờ?”
Tô Nhiên nghĩ tới một vấn đề, bà Tô có lẽ sẽ không tranh đấu như vậy, nhưng ông Tô không phải kẻ dễ lừa, nhỡ đâu ông ta bảo các bác đến bệnh viện hỏi thì làm sao bây giờ? Thế chẳng phải bại lộ ư?