“Bà cô, con vật này lại không biết nói tiếng người, sao bà lại nghe hiểu chứ.”
Hoàn toàn khác với phản ứng của Trần Đại Liễu.
Một bà cụ đi đứng loạng choạng, là người được dân làng lựa chọn làm đại diện đến khuyên nhủ Bạch Hi hãy mang Tiểu Linh Hổ thả về núi vừa đúng lúc bước đến gần, nghe thấy lời của Bạch Hi, bà ấy rất kinh ngạc, cái miệng có hàm răng mẻ há to ra.
“Bà cô, bà có thể nghe hiểu tiếng thú sao?”
Bạch Hi gật đầu và tự cao nói: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Nghe hiểu tiếng thú là cái gì chứ, cô còn là cửu vĩ hồ tiên đấy.”
Bà cụ Trương vừa nghe xong, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lướt qua vẻ kinh ngạc, sau đó nở nụ cười rạng rỡ: “Thật sao? Bà cô, bà thật là quá tài giỏi đấy.”
“Chứ sao!” Bạch Hi không cảm thấy thừa nhận cái này là mất mặt chút nào cả, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không giấu nổi vẻ đắc ý, trong lòng thầm nói, cái này đã là gì chứ, tôi còn biết rất nhiều phép thuật tiên pháp đấy, chỉ là có một chút xui xẻo, bây giờ không thể sử dụng mà thôi.
Cuộc trò chuyện đột ngột của một lớn một bé khiến Trần Đại Liễu cảm thấy ngơ ngác.
“Bà dì, bà nói cái gì thế?” Trần Đại Liễu tiến lên phía trước đỡ bà cụ Trương.
“Cái gì mà tiếng thú chứ? Thế nào mà dì càng nói càng huyền ảo vậy.”
“Bây giờ không được phép nói những chuyện quỷ quái thần tiên nữa, bị đồn ra ngoài sẽ xảy ra chuyện đấy.” Nói rồi trong lòng Trần Đại Liễu cảm thấy may mắn, cũng may là ở trong thôn, mọi người đều không phải là những người tùy tiện, nếu không chắc chắn sẽ bị phê bình rồi.
“Thằng nhóc chết tiệt này.” Năm nay bà cụ Trương cũng đã tám mươi tuổi rồi, vai vế cũng lớn hơn Trần Đại Liễu, vì thế bà ấy đã giáng một bạt tai.
Trần Đại Liễu có thể tránh được nhưng lại không dám tránh nên chỉ cam chịu nhận lấy một cái tát vào đầu, cũng may là không đau.
Đánh một bạt tai cũng thôi đi, bà cụ Trương còn liếc Trần Đại Liễu một cái và bực mình nói: “Huyền ảo cái gì chứ, chuyện này đâu phải chưa từng xảy ra, khi xưa đời của ông nội tôi đã từng xảy ra rồi, chỉ là những hậu bối như cậu không biết chuyện này mà thôi.”
Bởi vì vui mừng cộng thêm kinh ngạc, giọng điệu của bà cụ Trương cao vυ"t khiến những người ở gần đó cũng nghe thấy một chút.
Có người ngơ ngác, có người kinh ngạc, cũng có người nhớ lại câu chuyện từng được nghe lúc nhỏ.
“Hình như, hình như đúng là có chuyện này.” Người lên tiếng là một ông cụ sáu mươi mấy tuổi, ông ấy cầm cái điếu cày và rít vài hơi, ông ấy vừa muốn bước tới đã nhìn thấy Bạch Hi đang ở đó, vì thế đôi chân vừa bước ra liền lập tức rút lại.
Lần trước ông ấy đứng gần hút thuốc đã xộc đến chỗ bà cô.
“Thôn Ngưu La chúng là có một vị lão tổ tông biết tiếng thú đấy, là tổ tiên của bà cô.”
“Hả?” Trần Đại Liễu kinh ngạc.
Bạch Hi nghe thấy câu này cũng có chút kinh ngạc, chuyện này cô thật sự không biết đấy, cũng được tìm thấy trong ký ức còn sót lại của Hoa Tinh, xem bộ dạng con Hoa Tinh ngốc nghếch kia cũng không biết.
Như thế cũng khá tốt, từng có tiền lệ nên cô như thế cũng không quái lạ cho lắm.
“Nhìn xem!” Bà cụ bực mình nhìn Trần Đại Liễu mắng chửi: “Còn tà đạo, tà đạo cái gì, cậu mới tà đạo đấy.”
Trần Đại Liễu bị mắng, khóe môi khẽ nhếch lên nở nụ cười một cái, cũng không nói thêm cái gì nữa, trong lòng thầm nghĩ rõ ràng tôi nói huyền ảo mà, làm gì có nói tà đạo chứ.
Suy cho cùng là tuổi tác lớn, trải qua cũng nhiều chuyện, mặc dù bà cụ Trương vui mừng nhưng cũng không mấy yên tâm, bà ấy nhìn Bạch Hi và chậm rãi hỏi: “Bà cô, con vật này liệu có nghe lời bà không đấy?”
Không phải Bạch Hi không hiểu ý nghĩa của câu nói này, cô nở nụ cười, giống như một đứa trẻ muốn chứng minh sự tài giỏi của mình vậy, cô nhìn Tiểu Linh Hổ ra mệnh lệnh: “Đứng dậy.”
Tiểu Linh Hổ vốn dĩ đang nằm lập tức đứng dậy, còn ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hi lắc lắc đầu nhõng nhẽo.
“Ngồi xuống.”
“Giơ tay lên.”
Bởi vì Tiểu Linh Hổ không biết Bạch Hi muốn cái tay nào nên quyết định giơ cả hai tay lên, đứng cả người dậy còn cao hơn chân của Bạch Hi một chút, với thân hình như thế này cũng khá trách bị cho rằng là con mèo.
Bạch Hi chẳng qua chỉ tùy tiện đưa ra vài câu mệnh lệnh, Tiểu Linh Hổ chấp hành không chút do dự, nếu nói nó không hiểu tiếng người thì chẳng có ai tin cả.
Trần Đại Liễu và bà cụ Trương đứng kế bên lập tức kinh ngạc nhìn nhau một cái, trong ánh mắt bà cụ Trương vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy đúng là như vậy, cậu xem, tôi đã nói rồi mà.
Còn Trần Đại Liễu thì kinh ngạc vô cùng, thật sự có thể nghe hiểu tiếng thú sao?
Không đúng, con vật có bộ dạng giống chú hổ con này biết nghe tiếng người sao?
Những dân làng đứng gần một chút cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
“Nhìn kìa nhìn kìa...” Có người kinh ngạc lên tiếng.
“Chà, chú hổ con này biết tính người đấy?”
“Nói cái gì thế, rõ ràng là bà cô tài giỏi, bà cô biết tiếng thú.”
“Chú hổ nhỏ như thế đã tập luyện qua rồi sao?” Có người kinh ngạc thốt lên.
Dù sao những thứ này chó được dạy nhiều cũng biết thôi.
“Cậu ngốc à, không nhìn thấy chú hổ con này mấy tuổi sao, bà cô mới nhặt được đấy, tất nhiên không phải được dạy qua rồi.”
Bạch Hi nghe thấy các dân làng đến chuyện như thế cũng có thể tranh luận liền bất giác nhếch môi, lại liếc nhìn Tiểu Linh Hổ một cái nói: “Lăn xuống dưới.”
Tiểu Linh Hổ ngơ ngác một cái nhưng lại không chút do dự, thật sự lăn xuống từ trên bậc thang.
Bảy tám cái bậc thang, nó hừ cũng không hừ một tiếng, chính là vì để biểu thị mình biết tính người, nghe lời của Bạch Hi không tùy tiện cắn người.
Sau khi lăn xuống cầu thang, Tiểu Linh Hổ lắc lắc đầu đến chóng mặt rồi nhanh chóng đứng dậy nhìn về phía Bạch Hi hừ hừ nói, chủ nhân, cô chỉ đông tôi nhất định sẽ không chỉ tây đâu.
Bạch Hi nhìn Tiểu Linh Hổ gật đầu một cái, sau đó quay qua nhìn Trần Đại Liễu một cái, lại lướt nhìn các dân làng đứng đó không xa và mở miệng nói.
“Tôi muốn giữ nó lại, không ai có ý kiến gì chứ?”
Có ý kiến cũng không có lợi ích gì!
Tất nhiên câu nói này Bạch Hi chỉ nghĩ thầm trong lòng, nhưng mà trên khuôn mặt cô đã biểu lộ ra bên ngoài rồi.
Vốn dĩ Trần Đại Liễu bọn họ đã nhìn đến ngơ ngác rồi, nghe xong vội vã lắc đầu, bà cụ Trương càng lên tiếng nói: “Tất nhiên là không có ý kiến rồi, bà cô muốn giữ lại, mọi người trong thôn đều không có ý kiến.”
Thấy thế, lúc này Bạch Hi mới mãn nguyện nở nụ cười, trên khuôn mặt trắng trẻo để lộ ra nụ cười tươi rói, tính sát thương thật sự không nhỏ đấy.
Nhưng hình như Bạch Hi không biết, cô xua xua tay về phía dưới: “Được rồi, mọi người về đi, ai bận việc gì cứ bận đi.”
Chỉ là Tiểu Linh Hổ cũng khó tránh khỏi việc bị treo dưới ngôi nhà cây của Bạch Hi suốt ba ngày.
Không còn cách nào khác, không phải mọi người không tin Bạch Hi mà là họ không tin Tiểu Linh Hổ.
Bà cô còn nhỏ tuổi, không có chút suy nghĩ gì nhưng chú hổ con thì chưa chắc, cộng thêm việc trước đó từng có hổ trắng xuống núi hại người, cho dù biết chú hổ con hiểu tính người nhưng vẫn phải treo lên ba ngày mới có thể yên tâm được.
“Bà cô, không phải chúng tôi không tin bà, mà là suy cho cùng chú hổ con cũng là loài thú dữ, tính hoang dã vẫn còn, cứ treo lên xem thử có phải thật sự không có hổ mẹ tìm đến hay không, cũng coi như đàn áp tính hoang dã của nó, kẻo sau này nó không nghe lời bà cô.”
Bạch Hi nghe thấy Trần Đại Liễu thỏ thẻ nói với cô rằng phải đàn áp tính khí của Tiểu Linh Hổ mà bất giác cô cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn không có từ chối.
Không phải là Tiểu Linh Hổ không nghe thấy lời xì xầm của Trần Đại Liễu, nó tức giận đến mức muốn cắn nó một cái nhưng chủ nhân cũng đã gật đầu rồi, nó chỉ còn có thể bị bỏ vào trong l*иg và treo lên thôi.