Tiểu Sơn Tử thấy Bạch Hi xoay người đi, nó nhìn nhìn con mèo nhỏ kia, cũng xoay người đi, con mèo nhỏ yếu ớt như vậy còn không đẹp bằng chị Thanh Mai ở nhà lão Miêu trong thôn đâu, ai muốn chứ.
Nhưng mà, nó mới đi được vài bước, lập tức nhìn thấy một vật nhỏ lăn vụt qua mình rồi chạy về phía Bạch Hi.
Thật ra nói là lăn, bởi vì địa hình ở đây có hơi cao, cho nên con hổ nhỏ là lăn từ trên cao xuống dưới, chạy đuổi theo Bạch Hi.
Bạch Hi vừa định leo lên tảng đá lần nữa, đột nhiên cảm giác chân mình bị đυ.ng phải một cái, thoáng cái đầu gối đã mềm nhũn, người thiếu chút nữa đã ngã trên tảng đá.
Cô tức giận thở phì phò muốn xoay người lại xem là tên nào không muốn sống dám đánh lén mình, lại thấy con hổ nhỏ kia trong miệng ngậm một đóa hoa, đang quơ quơ cái đầu có hơi choáng váng, sau đó ngẩng đầu lên lấy lòng mà cố gắng đưa bông hoa đang ngậm trong miệng cho mình.
“Tao không phải bảo mi cút à?!” Bạch Hi nhíu mày, cảm thấy con Tiểu Linh Hổ này thật sự có hơi ngu, cô muốn để cho nó đi, chứ không phải là muốn nó lăn đến trước mặt.
Bản thân đã có lòng tốt buông tha cho nó, thế mà nó còn không biết sống chết chạy đến lắc lư trước mặt cô.
Nếu không phải nó còn nhỏ thì vừa rồi khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của mình đã bị đập vào tảng đá rồi.
Đây là muốn thách thức cái bụng của cô đúng không?
Tiểu Linh Hổ lắc lắc đầu, nó là đi theo mùi hương kia mà tìm đến, mẹ của nó đã chết, nó vẫn luôn bị ức hϊếp, nếu như không rời đi, căn bản là không sống được, nó có thể cảm giác được trên thân thể của đứa trẻ con người này có một cỗ hơi thở rất mạnh mẽ.
Không dễ dàng gì mới tìm được con đường này, đã hai lần mất phương hướng, bị sói đói đuổi theo thì không nói, còn có cả con lợn rừng thối cũng đuổi theo nó, còn bị ngã xuống trong hang động rất sâu, nó phải phí hết sức chín trâu hai hổ mới bò ra được.
Thật vất vả tìm được một chỗ dựa mạnh mẽ, sao nó có thể rời đi được!
Nó ở chỗ kia trốn một lúc lâu, cũng nghe thấy Bạch Hi chỉ huy mấy đứa trẻ con người bắt bướm hái hoa, nó còn quá nhỏ, không thể bắt được bướm, cho nên mới cắn hái được một bông hoa đưa cho Bạch Hi.
Hành động của Tiểu Linh Hổ cũng không bị những người khác bỏ qua.
“Bà cô, con mèo nhỏ này muốn tặng hoa cho người sao?” Tiểu Thạch Đầu kinh ngạc lên tiếng.
Những người khác nhìn cũng sôi nổi cảm thấy ngạc nhiên.
“Con mèo nhỏ này rất thích bà cô.”
“Đúng vậy, ai mà không thích bà cô chứ!”
“Con mèo hoang này hình như có hơi thông minh.”
Tiểu Sơn Tử càng thêm cảm thấy kỳ lạ ngồi xổm xuống, muốn sờ đầu Tiểu Linh Hổ một tí, nhưng nó mới duỗi tay ra, tiểu linh hổ lập tức nhe răng phát ra âm thanh cảnh cáo.
Đừng nhìn bộ dạng Tiểu Linh Hổ không lớn, nhưng dáng vẻ nhe răng trợn mắt, còn có kia âm thanh cảnh cáo ngao ngao cũng rất dữ.
“Đã xấu lại còn dữ như vậy.” Tiểu Sơn Tử bị dọa, hậm hực thả tay xuống, lại ngẩng đầu lên nói với Bạch Hi: “Bà cô, con mèo hoang này dữ quá, chúng ta không nên chơi với nó.”
“Ngao…… Ô…… Ngao ô……” Mi mới là mèo hoang, cả nhà mi đều là mèo hoang.
Tiểu Linh Hổ tức giận nhe răng gầm gừ vài tiếng với Tiểu Sơn Tử, lại ngậm bông hoa ngẩng đầu đưa đến trước mặt Bạch Hi, muốn Bạch Hi nhận lấy.
Nhìn cuống hoa kia bị cắn không ra hình dạng và đóa hoa bởi vì lăn xuống mà rớt mất hai cánh hoa, khóe miệng Bạch Hi giật giật: “Mi muốn đi theo tao?”
Tiểu Linh Hổ vội gật đầu, lấy lòng mà ngao ngao hai tiếng, không giống như âm thanh cảnh cáo với Tiểu Sơn Tử ban nãy, ai cũng có thể cảm nhận được vẻ lấy lòng của Tiểu Linh Hổ trong giọng điệu và ánh mắt.
Hành động này đã làm cho mấy người vây xung quanh giật mình không thôi.
“Nó gật đầu kia!” Tiểu Thuận Tử ngạc nhiên lên tiếng.
“Đúng vậy, đúng vậy, tớ cũng thấy được.”
Bạch Hi: “Cha mẹ mi đâu?”
Hai tròng mắt Tiểu Linh Hổ lập tức ảm đạm đi không ít, nó thấp cúi đầu ngao ngao hai tiếng, bọn họ đã chết hết rồi.
Bạch Hi: “……” Khó trách lại lưu lạc đến tận đây.
Tưởng tượng bản thân vốn dĩ đang yên ổn ở Thiên giới, lại trời xui đất khiến, Bạch Hi lại tức không chịu được.
Lúc này, Trần Nhị đã cắt cỏ heo xong, cô nhóc đi đến, liếc mắt kỳ quái nhìn nhìn tiểu linh hổ một cái, nói: “Bà cô, con mèo hoang này sẽ khiến người bị thương, hơn nữa nó nhìn cũng khó coi. Nếu như ngài muốn nuôi mèo, trở về tôi đi đến nhà Trương Thẩm giúp người lấy một con, nhà cô ấy vừa mới sinh mèo con, tôi đã thấy rồi, nhìn rất dễ thương.”
Tiểu Linh Hổ vừa nghe thấy bản thân bị ghét bỏ, lập tức nhe răng gầm gừ với Trần Nhị, mi mới là mèo hoang, ta là hổ, ta là linh hổ, linh hổ đấy mi có biết không?
Hơn nữa, ta cũng không xấu!
Nếu không phải biết rõ những người này có quen biết với Bạch Hi, dám bôi nhọ nó như thế, nó đã sớm lao lên cắn rồi.
Bạch Hi nghe thấy tiểu linh hổ không cam lòng nói, không khỏi vui vẻ.
“Không cần!” Bạch Hi cười từ chối, lắc đầu: “Không thích, cũng không nuôi nổi.”
Một mình cô đến ăn thịt còn khó, nuôi mèo để làm gì.
Tiểu Linh Hổ vội ngao ngao nói, ta ăn rất ít, hơn nữa, ta còn có thể ăn ít hơn, về sau ta trưởng thành, cũng sẽ cho ngươi rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon.
Lời này làm cho hai mắt Bạch Hi sáng lên, nhưng cô nhìn nhìn tiểu linh hổ, lại không nói chuyện.
Cũng không thể trách Bạch Hi không có tiền đồ như vậy, thân thể bây giờ của cô vẫn còn rất nhỏ, thích ăn thịt lại không có thịt ăn, càng không muốn thừa nhận bản thân mình là Cửu Vĩ tiên hồ nữa.
Chợt vừa nghe tiểu linh hổ nói như vậy, cô có hơi động tâm, nhưng cũng chỉ là hơi mà thôi.
“Cắt xong rồi?”
Trần Nhị gật đầu.
“Chúng ta trở về thôi, không chơi nữa.”
Bạch Hi lên tiếng, những người khác đương nhiên không có ý kiến, vì thế nhao nhao ôm lấy chiến lợi phẩm, nào là hoa của Bạch Hi, mấy nhánh cây kỳ quái, đương nhiên, còn có một ít rau dại.
Dù sao cũng đi chơi, nhìn thấy rau dại hái về, còn có thể được cha mẹ khen hai câu, sao lại không làm.
Tiểu Sơn Tử thấy Tiểu Linh Hổ có chút thông minh, hơi luyến tiếc, hỏi: “Bà cô, con mèo hoang kia thì sao?”
Bạch Hi: “Tôi không cần, các cậu ai muốn thì tự mình ôm đi.”
Tiểu Thuận Tử: “Tiểu Sơn Tử, vừa rồi không phải cậu nói nó xấu à, cậu muốn con mèo hoang này làm gì? Cha mẹ cậu có cho cậu nuôi không?”
Tiểu Sơn Tử vừa ngồi xổm xuống nghe được lời này, lại do dự, cha mẹ nhất định sẽ không cho nuôi, hơn nữa con mèo hoang này vừa nhìn đã thấy rất xấu, quan trọng nhất chính là, nó vừa duỗi tay ra, con mèo hoang này đã lập tức nhe răng trợn mắt với nó, ai nấy đều thấy được mèo hoang này không muốn ở cùng nó.
Không chỉ có nó, ngay cả Tiểu Thạch Đầu và những người khác muốn ôm cũng không được, Tiểu Linh Hổ tránh bọn họ, đi thẳng đến chỗ Bạch Hi.
Bộ dạng thông minh lanh lợi này, làm cho mấy người Tiểu Thuận Tử đỏ mắt một trận, nhưng bọn chúng cũng nhìn ra được con mèo hoang này là muốn đi theo bà cô, không liên quan gì đến bọn họ.
Tiểu Thạch Đầu vừa thấy, nói: “Con mèo này muốn đi theo bà cô, nếu không, bà cô ngài……”
Trần Nhị vội trừng mắt liếc nhìn Tiểu Thạch Đầu một cái, nói: “Bà cô, con mèo hoang này xấu quá, ngài vẫn nên là mặc kệ đi.”
“Ừm.” Bạch Hi lên tiếng, liếc mắt nhìn tiểu linh hổ một cái: “Mi đi đi.”
Sau đó lập tức dẫn đầu đi phía trước, những người khác đi phía sau cũng vội vàng đuổi kịp.
Tiểu Linh Hổ nhìn theo bóng dáng Bạch Hi rời đi mà không quay đầu lại, bi thương ngao ngao hai tiếng, cô cũng không cần nó ư?!
Cúi đầu, thả bông hoa vẫn còn ngậm trong miệng ra, Tiểu Linh Hổ nhìn đóa hoa trên mặt đất, đột nhiên có hơi xấu hổ buồn bực, xoay người chạy đi.
Trần Nhị vẫn còn sợ con mèo hoang kia chạy theo, đi một nửa còn quay đầu lại nhìn, vừa lúc nhìn thấy Tiểu Linh Hổ chạy đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.