Chương 51: Vợ Ơi Em Đừng Lo Lắng!

Lại còn có thỏ hoang và gà rừng cùng tính vào, lão Dương trực tiếp tính tròn lên 4 xâu tiền.

"Anh đang cân này, chú cũng đến đây nhanh lên, cầm trứng gà về đi, được bốn cân.

" Lão Dương xách một rổ trứng gà, nói: " Còn thừa một cân là anh đưa cho em dâu ăn, chú cũng đừng khách sáo với anh".

Hàn Quốc Bân muốn mua ba cân, nhưng lão Dương lại đưa cho anh bốn cân.

Hàn Quốc Bân gật gật đầu, mua một khối thịt, lão Dương không chỉ cắt cho anh một khối thịt ba chỉ, còn cho thêm anh hai khúc xương lớn không lấy tiền.

“Tính tiền.

” Hàn Quốc Bân nói.

“Lần sau đưa gà rừng thỏ hoang tới lại tính, còn có cái phích nước nóng bây giờ chưa có, lần sau đưa cho chú, hôm nay mang bốn xâu tiền này về cho vợ chú vui vẻ.

” Lão Dương xua tay nói.

Hàn Quốc Bân trong lòng cũng nghĩ đến việc này, hỏi anh ta mấy giờ rồi, lão Dương nhìn nhìn đồng hồ, mới một lúc mà đã sắp ba giờ sáng rồi, từ chỗ này về nhà đi mất hơn hai tiếng, anh cũng không phí thời gian nữa, thừa dịp trời vẫn tối liền xách theo bao tải đồ của mình về nhà.

Anh vẫn luôn tiếc nuối không nỡ ăn kẹo mà vợ anh đưa cho, nhưng thật sự quá đói bụng, bụng đói kêu vang đều không đủ để hình dung.

Cho nên đi được nửa đường thì bóc kẹo ăn.

Vợ anh cho anh hai viên, ăn một viên là được rồi, còn lại mang về cất lần sau ra ngoài thì mang theo.

Trần Nhu ở nhà giờ này cũng đã rời giường, cô đã hẹn với Hàn Quốc Bân, giờ này có lẽ cũng sắp về đến nhà.

Sau khi cô nấu cháo ngô xong, múc ra để trên bàn, cô lại bắt đầu đun nước.

Khi Hàn Quốc Bân trở về, cô cũng mới đun nước xong.

“ đầu tiên đi rửa mặt đã.

” Trần Nhu đầu tiên nhìn nhìn anh, nguyên vẹn trở về, lúc này mới nói.

“Ừ.

” Hàn Quốc Bân nhìn vợ mình, dùng nước ấm đánh răng rửa mặt, Trần Nhu lại rót cho anh một ly nước ấm uống.

Nước uống xong rồi, lúc này mới ăn cơm sáng.

Cháo ngô ăn kèm với hàm cá hố và dưa muối xổiTrần Nhu cũng ngồi ăn chung với anh, nhưng bởi vì đang mang thai, cô ăn rất ít dưa muối, mà ăn nhiều cá hố chiên để cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho con.

Ăn cơm sáng xong, Trần Nhu đi múc nước ấm cho anh rửa chân sau đó lên giường đất ngủ.

Hàn Quốc Bân rửa chân sạch sẽ, thoải mái dễ chịu, lúc này mới lấy áo bông to của anh cầm lại đây, hơi bẩn một chút, Trần Nhu nhìn thấy liền nghĩ đợi lát nữa cầm đi lau qua một chút cho sạch rồi mới treo lên.

“Máu ở đâu ra?” Trần Nhu tinh mắt, lại nhìn đến một vệt máu, xanh mặt nói.

Hàn Quốc Bân sửng sốt, sau khi nhìn thấy vết máu cũng là bất đắc dĩ, anh rất thích cái áo bông mà vợ anh làm cho anh, cho nên lúc ở trong núi đã chờ lợn rừng ngưng chảy máu, mới khiêng đi, nhưng không nghĩ tới vẫn một ít máu lên.

“Cởϊ qυầи áo ra để em xem có chỗ nào bị thương không!” Trần Nhu đi đến nắm lấy quần áo của anh, nói.

“Vợ ơi, em đừng lo lắng, không phải máu của anh.

” Hàn Quốc Bân nhìn thấy vợ anh thay đổi sắc mặt, vội vàng nói.

“Không phải của anh?” Trần Nhu dừng động tác lại, nhìn anh: “anh sợ em lo lắng nên dỗ em hả?”Hàn Quốc Bân đem vợ mình ôm vào trong lòng, lấy tiền từ trong túi áo bông ra, nói: “Vận khí tốt, Bắt được một con lợn rừng, đó là máu của lợn rừng, không phải của anh.

”Bốn xâu tiền đặt ở trước mặt Trần Nhu, Trần Nhu sắc mặt cũng chưa thay đổi một chút, bắt anh cởi đến khi chỉ còn lại áσ ɭóŧ, kiểm tra thật kỹ từ đầu đến chân anh, xem ra đúng là không bị thương lúc này mới yên tâm.

“Vợ ơi, anh phải đi tắm đã.

” Hàn Quốc Bân rất ngượng ngùng, nói.

Cả ngày ở trong núi, mặc dù thời tiết rất lạnh, nhưng trên người cũng vẫn có mùi.

“Chiều nay lúc nào sưởi giường đất, anh ở trong phòng tắm đi, em cọ lưng cho anh.

” Trần Nhu nói.

Cô cũng muốn tắm qua một chút, nhưng mà mùa đông đến chính là bất tiện ở chỗ này, không có chỗ tắm rửa, không giống trong thành còn có nhà tắm.