Trần Nhu và Hàn Quốc Bân cùng nhau đi về nhà.
Chị dâu cả Hàn cũng theo Hàn Quốc Võ đi về nhà.
Trong thôn tin tức lớn nhất hiện giờ là hai chị em dâu chiến đấu với bố mẹ chồng, hơn nữa còn lấy đi 50 đồng từ trong tay họ.
Tin tức ngày thật ngoài ý muốn làm mọi người kinh ngạc.
Trong thôn đồn thế nào thì Trần Nhu cũng không quan tâm, về đến nhà liền đem tiền cất đi, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra bắt đầu ngào bột và nói: “Đêm nay ăn thịt gà hầm khoai tây, em hấp hai cái bánh bao nhé?”
“Được.” Hàn Quốc Bân gật gật đầu.
Trần Nhu gật gật đầu, Hàn Quốc Bân nhìn nhìn vợ anh rồi hỏi: “Ngày mai muốn lên trên huyện? Anh sang chỗ đội trưởng mượn xe đạp?”
“Có thể mượn ở nhà đội trưởng không?” Trần Nhu hỏi lại nói.
“Có thể mượn.” Hàn Quốc Bân gật đầu.
Trần Nhu liền nói: “Nếu có thể mượn thì tới ngày mai sẽ đi lên huyện một chút.”
Hàn Quốc Bân liền ra cửa đi sang nhà đội trưởng hỏi mượn xe đạp trước, đại đội trưởng đồng ý cho anh mượn, kêu anh buổi sáng ngày mai qua lấy.
Chỉ là đi ra dạo một chút anh liền nghe được lời đồn khắp nơi trong thôn đang nói về chiến tích lừng lẫy của vợ anh.
Hàn Quốc Bân sờ sờ mũi, một lời cũng chưa nói nhưng khi về nhà vẫn là không nhịn được dùng ánh mắt nhìn vợ của mình.
Trần Nhu đã đem khoai tây gọt xong và đang đun nước trong nồi chuẩn bị nấu, hiện tại cô đang xào thịt gà, nguyên liệu cũng không nhiều, chỉ có hành, ớt xanh và một chút nước tương, tuy vậy nhưng mùi hương bay tới cũng là thơm nức. Sau khi xào chín cô liền thêm nước và khoai tây đã được cắt tốt từ trước bỏ vào cùng nhau hầm. Trần Nhu đem giá trúc đặt lên rồi đem bột bỏ vào đó đem nắp đậy lên rồi chưng.
Làm xong rồi có thể không cần chông chừng, chỉ cần hầm như vậy tầm mười lăm phút sau là được.
“Anh chú ý một chút thời gian, nếu sửa nồi đến xong liền bưng ra, em cũng cần sửa một chút.” Trần Nhu nói.
Cô lúc sau đến mới nghe được Chu Trân nói, một lúc sau sẽ có người khiêng đòn gánh lại đây hỏi.
Loại này sửa nồi sẽ không ai cấm cản bởi vì mỗi nhà đều có nồi cần sửa, nồi hỏng rồi sẽ không lập tức mua cái mới mà cần đem đi sửa.
Trừ phi là lãnh đạo cấp cao, nếu không thì không cần thiết mua cái mới.
“Ừ.” Hàn Quốc Bân gật đầu.
“Anh nhìn em như vậy làm gì?” Trần Nhu lại hỏi.
“Vợ ơi, anh nghe người ta nói em muốn ly hôn với anh.” Cổ họng của Hàn Quốc Bân có chút khô khốc nói.
“Vậy anh có chịu không?” Trần Nhu nói.
“Không muốn, em đã là vợ của anh, cả đời đều là, trọng bụng em còn có con của chúng ta đó!” Hàn Quốc Bân lập tức nói.
Trần Nhu cười trừng mắt nhìn anh một cái: “Vậy anh còn hỏi làm cái gì?”
Nhìn sắc mặt của anh, Hàn Quốc Bân liền nhịn không được tiến tới ôm: “Vậy về sau anh không nói những lời như vậy nữa.”
“Lời đều dùng để đáp trả hai ông bà kia.” Trần Nhu liền nói.
Ở thể loại bố mẹ chồng kia trước mặt thì không thể yếu thế hơn so với bọn họ, nếu là làm cho bọn họp biết cô sợ ly hôn thì hôm nay tranh cãi chính là chuyện nực cười.
Cho nên không chỉ không có sợ ly hôn, cô còn cần chủ động đem từ ly hôn treo trên miệng mình!
Nhiều nơi ở nông thôn có rất nhiều mẹ chồng dùng ly hôn để áp chế con dâu mình, nguyên nhân chính là do sau khi ly hôn bên nhà bố mẹ đẻ liền không nhận lại con gái mình, nắm được tâm lý đó nên đem ra dọa con dâu.
Không cần nhìn chị dâu cả Hàn hôm nay rất gan dạ nhưng trên thực tế cô ta cũng rất sợ, không có Trần Nhu ở đó, cô ta sẽ bị bà Hàn ức hϊếp mà không dám phản kháng.
Nhưng mà Trần Nhu đúng thật là không sợ cho dù thật sự ly hôn, bất quá chỉ là đáng tiếc một chút mà thôi.
Đúng thật Hàn Quốc Bân là một người đàn ông thật không tồi, tất cả mọi mặt cô đều thật vừa lòng nhưng sự việc này cứ tiếp tục diễn ra cô cũng sẽ không ngại bỏ qua cuộc hôn nhân này.
Ở trong tận thế lớn lên cô cũng sẽ không đeo bám dai dẳng.
“Bỗng dưng có không 50 đồng này, ngày mai liền mua cho anh một chút đồ tốt.” Trần nhu sờ lên đầu của chồng cô, nói.
Hàn Quốc Bân biết cô thật sự không muốn cùng mình ly hôn liền tạm thời không so đo với vợ của mình.