"Cái này..." Trương Tú Lan vẻ mặt xấu hổ.
Nhưng bà vẫn nói: "Phượng nhi, con có nhớ trước đây mẹ đã nói gì với con không? Nhà ông Lý đối với chúng ta có ơn, chúng ta không được vong ơn phụ nghĩa..."
“Mẹ, con biết nhà ông Lý đối xử tốt với chúng ta, nhưng điều đó không có nghĩa là con muốn bị người khác bắt nạt và chà đạp. Hơn nữa, chuyện này hoàn toàn không phải như những gì Lý Ái Cúc đã nói. Mẹ có thể hỏi mọi người trong thôn, con đều dựa theo thứ tự mà phát, đang cầm gặp ai thì đưa người đó, ai cũng không biết nông cụ mình nhận được là tốt hay xấu. Và mọi người đều nhận nông cụ theo cách này, và không ai phàn nàn, chỉ có một mình Lý Ái Cúc phàn nàn, nếu những lời này truyền tới tai đội trưởng, chú ấy sẽ nghĩ sao?
"Cái này. . . " Trương Tú Lan là đi tới giáo huấn Lý Kim Phượng, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.
“Cho dù đội trưởng không nói ra nhưng người trong thôn thì sao? Khi đó, họ sẽ chỉ nói rằng con, Lý Kim Phượng thiên vị, đem hết đồ tốt cho gia đình mình, không quan tâm đến lợi ích của những người khác. Nếu danh tiếng của con xấu không quan trọng, lỡ sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Lý thì như thế nào? "Lý Kim Phượng hỏi.
Trương Tú Lan trước kia ở nhà từng là kiều kiều tiểu thư, bên cạnh luôn có một đám người hầu hạ bà.
Sau đó, gia đình bà bị rơi vào cảnh sa sút, dù từng gặp sóng to gió lớn nhưng bà không hề có chủ kiến.
Bằng không, bà cũng sẽ không một mực nhắc nhở ân tình của Lý gia để trấn áp nguyên chủ.
Trước đây, khi Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan phàn nàn, bà luôn cảm thấy con gái mình Lý Kim Phượng không đúng.
Bây giờ, khi nghe tin Lý Kim Phượng làm việc đó để tốt cho Lý Ái Cúc vì nhà họ Lý, bà lập tức không nói đến chuyện đó nữa.
"Phượng nhi, là mẹ không đúng, mẹ không nói chuyện này nữa!" Trương Tú Lan có chút xấu hổ nói.
Lý Kim Phượng lắc đầu, “Mẹ, con biết mẹ làm vậy là vì lợi ích của Lý gia, chuyện này con sẽ không trách mẹ. Nhưng mà mẹ , sau này khi nhìn vấn đề, chúng ta không thể chỉ nhìn nhận từ một phía, hôm nay con thực sự làm điều đó vì tốt cho Lý Ái Cúc, nhưng bản thân cô ta không hiểu điều đó và cho rằng con đang cố tình nhắm vào cô ta. Về sau, con không chắc những chuyện như thế này có còn phát sinh them hay không.”
Lúc này Lý Kim Phượng đang hoàn toàn tẩy não Trương Tú Lan, khiến trái tim bà dần dần gần gũi với nàng hơn.
Theo nàng thấy, người mẹ này thực ra không đến nỗi tệ nhưng lại không có chính kiến
độc lập và không có ý kiến
riêng.
Nếu nàng dành chút thời gian và sức lực để thuyết phục thật tốt, biết đâu có thể thay đổi được.
Hơn nữa sau này từ trong không gian lấy ra đồ vật sẽ không thuận tiện, nhất định phải được Trương Tú Lan ủng hộ, giúp đỡ.
Trương Tú Lan có chút do dự, không biết nên trả lời con gái như thế nào.
Lý Kim Phượng nhìn thấy rõ ràng hết thảy, nàng cũng không vội.
Nói thêm vài câu, Trương Tú Lan rời đi.
Trương Tú Lan vừa rời đi, Lý Kim Phượng mở đồ ăn Trương Tú Lan đưa tới nhìn xem.
Cũng chẳng khác gì buổi sáng, chính là cháo trong đến nổi có thể soi gương, buổi sáng cũng có một ít hạt ngô nhưng bây giờ ngay cả hạt ngô cũng không thấy nữa.
Ăn thế này mà không chết đói mới lạ.
Lý Kim Phượng đặt bát cháo toàn nước lên bàn trong nhà kho, giả vờ vội đi tiểu rồi chạy về phía cánh đồng ngô trong làng.
Mảnh đất đó, ngoại trừ lúc làm cỏ, hầu như không có ai đến đó, đồng ngô xanh tốt cành lá rậm rạp đến nỗi không ai biết có người đang trốn trong đó.
Lý Kim Phượng đi vào ruộng ngô, xác định không có người đi ngang qua, từ trong không gian lấy ra một cái bánh bao nhân thịt cùng một ly trà sữa.
Khi làm việc này, cô vẫn có chút sợ hãi, sợ bị người ta phát hiện!