“Chợ đen?” Lý Kim Phượng lặp lại lời của Tô Đại Hoa.
"Suỵt, nha đầu, cháu nhỏ giọng chút đi, cái này không thể tùy tiện nói ra được." Tô Đại Hoa nhìn hướng Lý Kim Phượng, giọng nói càng ngày càng nhỏ xuống.
Lý Kim Phượng gật đầu hợp tác.
Sau đó nàng nghe Tô Đại Hoa nói: “Trong thị trấn và huyện thành đều có chợ đen, những người không đủ ăn và đói có thể buôn bán với những người khác ở đó để trao đổi đồ vật, thực phẩm, quần áo và những thứ khác. Nhưng ở đó không được an toàn, người ta thường xuyên kiểm tra, nếu chẳng may bị bắt sẽ phải vào tù."
Nghe được lời của cô ấy, Lý Kim Phượng hai mắt sáng lên.
Chợ đen nghe hơi giống một nơi buôn bán ẩn dấu, và từ “đen” khá thích hợp để miêu tả về nó.
Ở đó,nàng có thể lấy một số thứ ra khỏi không gian đem bán và mua một số thứ từ thời đại này mang chúng trở về?
Lý Kim Phong đột nhiên cảm thấy cuộc sống có động lực và nhân sinh có hy vọng.
Có lẽ sau khi thu hoạch vụ mùa xong, cô sẽ phải đi một chuyến lên thị trấn xem chợ đen thế nào.
Tuy rằng cô ấy cùng Lý Kim Phượng nhắc tới chợ đêm, nhưng Tô Đại Hoa lại cảnh cáo Lý Kim Phượng: "Kim Phượng nha đầu, cháu không nên đi đến nơi đó, dù không nghĩ đến chính mình cũng phải nghĩ đến người nhà của mình a..."
Lý Kim Phượng ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy vậy, Tô Đại Hoa thở phào nhẹ nhõm.
Nghỉ ngơi lâu như vậy cùng với ăn nửa quả trứng, Tô Đại Hoa đã khôi phục không ít khí lực, nàng chật vật đứng dậy, nói với Lý Kim Phượng: "Kim Phượng nha đầu, thím đi về trong ruộng làm việc đây, cháu phải cẩn thận một chút, vết thương trên đầu nếu đau không chịu nổi cứ nói với đội trưởng, ông ấy sẽ hiểu.”
Nói xong, cô ấy loạng choạng đi về hướng ruộng lúa của đội sản xuất.
Nhìn thấy bóng lưng Tô Đại Hoa yếu ớt rời đi, Lý Kim Phượng trong lòng thực sự cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Nàng thực sự có thể lấy ra nhiều thứ hơn từ không gian và đưa cho Tô Đại Hoa, nhưng nếu đúng như vậy, nàng sẽ thực sự khó giải thích.
Nghĩ đến quả trứng đó, Lý Kim Phượng thở dài.
Buổi sáng trôi qua nhanh chóng.
Buổi trưa rất ít người đến trả nông cụ, về cơ bản mọi người đều đến trả nông cụ vào buổi tối khi tan việc, để đến cuối ngày có thể làm được nhiều việc hơn.
Lý Kim Phượng hôm nay đi làm, không cần về ăn trưa, mẹ cô Trương Tú Lan sẽ mang tới.
Đã gần một giờ chiều, Trương Tú Lan mang theo bữa trưa của Lý Kim Phượng đến muộn.
Đầu của Trương Tú Lan được quấn một chiếc khăn trùm đầu màu sắc đã cũ, và trên tay cô ấy đang cầm một chiếc bát sứ với chiếc khác úp lên trên.
Bà đi thẳng đến nhà kho, đưa cơm cho Lý Kim Phượng.
Lý Kim Phượng bưng cơm xong cũng không vội mở ra, phát hiện Trương Tú Lan đang nhìn nàng có chút do dự muốn nói lại thôi.
"Mẹ, mẹ có lời gì cứ nói thẳng đi." Lý Kim Phượng nói.
"Phượng nhi, mẹ nghe dân làng nói... Hôm nay con phát nông cụ, cố ý đem nông cụ hỏng cho Ái Cúc?" Trương Tú Lan nhìn Lý Kim Phượng thấp giọng nói.
Lý Kim Phượng biết sự tình sẽ như thế này.
Trước đây, dù giữa cô và hai chị em Lý Ái Cúc hay Lý Ái Lan có tranh chấp gì bất kể ai thua thiệt sẽ bị hai chị em đi kiện, sau đó Trương Tú Lan sẽ đến đánh cô.
Nguyên chủ rất hiếu thuận, sợ Trương Tú Lan tức giận, cho nên ủy khuất gì cũng phải giấu xuống trong lòng.
Cho dù có bị đánh đập hay bắt nạt, điều cô luôn nghĩ đến là liệu mẹ cô, Trương Tú Lan, có gặp rắc rối hay không.
Lý Kim Phượng dù sao cũng không phải nguyên chủ, nàng không cam lòng, cũng sẽ không cho phép mình chịu nhục nhã mất mát một cách vô ích như vậy.
"Mẹ à, dân làng không nói điều này phải không? Là Lý Ái Cúc hay Lý Ái Lan đã nói điều đó đi! Các nàng nói con cố tình tìm rắc rối? Và họ nói con cố tình không đưa nông cụ cho họ?"