- Dưa Lưới -
Ba anh em Minh Tây, Minh Nam và Minh Bắc vội vàng gật đầu như giã tỏi.
"Bà cứ yên tâm đi, chúng cháu hứa sẽ không nói đâu!"
Bà Lý hài lòng gật đầu, lại nhìn về phía Minh Đông. Minh Đông bất đắc dĩ cười.
"Bà ơi, cháu là người biết nặng nhẹ, không thể để bác cả gặp nguy hiểm vì giúp chúng ta được."
Lúc này, bà Lý mới cười nói: "Chuyển cải thảo, khoai tây vào trong hầm trú ẩn đi, bắp ngô thì xếp ra sân sau, chờ ngày mai các cháu ở nhà thì bỏ lớp vỏ ra rồi mang ra phơi ở sân sau."
Lý Mộc Vũ nhìn mấy đứa nhỏ nhà mình đã bắt đầu làm việc đến khí thế ngất trời, ông ấy hơi suy nghĩ.
"Hay là chúng ta mang gì tới trước cho nhà Mộc Sâm?" Bà Lý rút tẩu thuốc ra hút mấy hơi, thấy bọn nhỏ đều đã đi ra sân sau, bà ấy mới nhỏ giọng nói: "Chúng ta còn dư mười cân bột ngô và 30 cân bột khoai lang, con cứ chia mấy thứ này ra làm hai rồi mang qua nhà Mộc Sâm tiếp tế khẩn cấp trước, chờ chúng ta chuyển hết lương thực về nhà rồi lại gọi nhà nó tới lấy lương thực. Đỡ cho em trai con nghe xong rồi lại khăng khăng đi vận chuyển lương thực cùng chúng ta, nếu vậy chẳng phải sẽ lộ tẩy hết hay sao."
"Mẹ ơi, mẹ thông minh thật đấy!" Vương Tố Phân kính nể nhìn bà.
“Lại chẳng!" Bà Lý đắc ý hếch cằm lên.
"Nếu không nhờ mẹ cơ trí, sao Trăn Trăn có thể đầu thai đến nhà chúng ta!"
Sau khoảng thời gian phải nhịn đói, giờ đột nhiên có nhiều lương thực rơi từ trên trời xuống, cả gia đình Lý gia đều như quên hết mệt mỏi, mỗi người đều tràn đầy tỉnh thần.
Mấy đứa trẻ dày vò đến tận nửa đêm, đến khi cất hết lương thực mới đi ngủ.
Nghĩ đến ngày mai cả ba người lớn trong nhà đều đi ra ngoài vận chuyển lương thực, trời còn chưa sáng Quế Hoa đã thức dậy làm một nồi bánh nướng, hầm một nồi khoai tây, lại đập hai quả trứng làm món trứng gà khuấy.
Ngửi thấy mùi thơm, bà Lý đi đến phòng bếp nhìn, tỏ vẻ đau lòng nói: "Mấy món này còn chưa ăn hết, sao cháu còn làm món trứng gà khuấy làm gì, chúng ta ăn trứng gà rồi thì ban ngày Trăn Trăn ăn gì?"
"Ngày hôm qua lại có ba con gà mái đẻ trứng, giờ nhà chúng ta có tổng cộng năm quả trứng, không sợ thiếu phần của em gái đâu. Cháu nghĩ cha mẹ và bà đều phải đi ra ngoài làm việc vất vả, nên làm trứng gà cho mọi người bồi bổ." Quế Hoa cười đáp.
Bà Lý không khỏi mỉm cười khi nghe thấy những lời này.
"Chúng ta đều đã một bó tuổi rồi, ăn gì chẳng được, các cháu ăn mới tốt."
Bà Lý hít một hơi thuốc lá, lại dặn dò Quế Hoa: "Hôm nay lột vỏ ngô, cháu cứ để bốn anh em bọn nó lột là được, còn cháu ở trong phòng trông Trăn Trăn, đừng để con bé va chạm vào đâu."
Nhớ tới nửa sọt trái cây rừng mang về ngày hôm qua, bà Lý cầm một cái chậu đi ra ngoài, múc nửa chậu nước từ trong lu nước bê trở về về rửa trái cây.
“Trái cây hái được ở đâu vậy ạ? Hôm qua cháu đi hái rau củ dại toàn thấy trái xanh?" Lúc Quế Hoa đứng dậy, nhìn thấy đống trái cây chín mọng ở trong chậu, kinh hỉ hỏi.
"Tài xế xe tải chở từ tỉnh Liêu Ninh tới, khí hậu nơi đó ấm áp hơn chỗ chúng ta, trái cây chín sớm hơn." Bà Lý không thay đổi sắc mặt. Trái cây rừng mọc ở trên núi cũng có quả chín sớm quả chín muộn, như bây giờ lên núi thỉnh thoảng cũng có thể hái được vài quả chín sớm, vì vậy Quế Hoa cũng không để tâm cho lắm.
Rửa xong trái cây, bà Lý để trái cây vào chiếc bát nhỏ.
"Trăn Trăn đang mọc răng, cháu lấy trái cây cho con bé nghiến răng, cũng để miệng con bé dính ít nước quả. Cũng không có bao nhiêu đâu, cháu đừng để A Nam và A Bắc nhìn thấy, hai thằng nhóc đó tham ăn lắm."
Quế Hoa cười nói: "Để lát nữa cháu nhét mấy bắp ngô vào trong bếp nướng cho bọn họ ăn, bọn họ thích ăn món đó lắm."
"Lần này cứ để bọn nó ăn thỏa thích đi, còn lại chúng ta sẽ mang đi xay bột, không thể để lãng phí được. Đúng rồi, rang hạt thông, rồi bóc nhân ra nghiền nát, lúc làm bánh trứng gà cho Trăn Trăn ăn thì rắc thêm vào." Bà Lý cũng đồng ý.
Quế Hoa đáp lại, nhanh tay xếp bánh đã nướng chín vào trong giỏ. Trong lúc hai bà cháu nói chuyện, Lý Mộc Vũ đi từ bên ngoài trở về, còn mang theo gần nửa bát cá chạch kho trở về.
"Ở đâu ra vậy?"
Ngửi thấy mùi thơm, bà Lý không nhịn được hỏi.
“Mộc Sâm đưa, buổi chiều hôm qua Quang Tử nhà Mộc Sâm đi bắt cá được một chậu trở về, phần này là giữ lại cho chúng ta."
Lý Mộc Vũ đặt bát to xuống, uống một hơi nửa bát nước.
"Sáng nay con mang lương thực sang cho Mộc Sâm, mới đầu nó định không nhận, con bảo là lúc trước mẹ dự trữ rất nhiều, nhà vẫn đủ ăn, nó mới không từ chối nữa."