- Dưa Lưới -
Lý Mộc Võ cùng Lý Mộc Sâm hai người ngồi ở cửa kho hàng tiệm gạo, nhìn trong sân không có một bóng người nhịn không được thở dài.
Hai người đều là công nhân khiêng vác ở kho hàng, ngày thường tính tiền lương theo số lượng kiện hàng. Những năm vừa rồi, tháng nào ít nhất cũng có thể kiếm được bốn năm chục đồng, dù cho năm trước là một năm khó khăn nhưng cũng lấy được khoảng ba mươi đồng, nhưng năm nay, tổng cộng mới nhận được từ ông chủ bốn mươi đồng.
Tiền ngược lại không thành vấn đề, trước kia còn dành dụm một ít, không đến mức quá khó khăn, hai người buồn rầu chính là vì không có lương thực vận chuyển tới nơi này, trong nhà cũng cạn kiệt lương thực.
“Lương thực lại không tới, chúng ta không có gì khiêng vác, thì về nhà thôi, nếu vẫn không đến được thì ngày mai chúng ta xin nghỉ lên núi hái rau đại, dù sao tiệm gạo cũng không phải là nguồn nuôi sống duy nhất.”
Lý Mộc Võ cau mày, sự khốn khổ vất vả càng làm anh ta nhìn càng thêm già nua.
Lý Mộc Sâm lại có chút do dự.
“Nhỡ trễ chút lương thực lại tới thì sao, hai chúng ta ở lại đây còn có thể xông lên phía trước lấy thêm một chút, nếu bỏ lỡ không biết thời điểm nào có thể có lại lương thực, hái rau đại cái gì chứ, có phải lũ trẻ con cùng đàn bà trong nhà đâu, chúng ta ở lại đây chờ lương thực là quan trọng nhất.”
Lý Mộc Võ thở đài, gãi gãi đầu thật sự không biết nên làm như thế nào cho phải, khu Bắc Xóa là một khu rừng núi, trừ bỏ những người bên trong gần với khe suối còn trồng một ít loại thực vật, lương thực đại bộ phận những người bên ngoài hay ở trong thành trấn ăn thực phẩm đều là từ bên ngoài vận chuyển tới, bọn họ chính là muốn tìm kiếm cũng không biết đi tìm kiểm ở nơi nào, hai người bất đắc dĩ mà nhìn nhau liếc mắt một cái, lại cúi đầu tiếp tục thở ngắn than dài.
Lúc này trong nhà, bà Lý mở ngăn tủ nhìn đống lương thực không nhiều lắm, cũng nhịn không được thở ngắn than dài.
Hiện giờ nghỉ hè, Lý Minh Đông cùng Lý Minh Tây đi đến văn phòng của sở kinh doanh và quản lý rừng để chặt lấy đầu gỗ kiếm tiền.
Lý Minh Nam cùng Lý Minh Bắc cũng không nhàn rỗi, Quế Hoa mang theo hai người cả ngày đi vào trong núi, ngoài đi hái rau dại còn đem súng săn trong nhà ra ngoài, xem có thể bắt được một con vật hoang nào đó hay không.
Vương Tố Phân giặt sạch quần áo trong nhà vội vàng phơi lên sào rồi vào xem Trăn Trăn còn ngủ hay không, sợ đứa nhỏ lăn xuống mặt đất. Bà Lý thấy con đâu bên ngoài đi vào, cũng từ phòng bếp đi ra ngoài.
“Trăn Trăn tỉnh chưa? Nếu tỉnh rồi mẹ mang theo nó đi ra ngoài nhà chúng ta”
Lúc này Trăn Trăn đang tựa ở trên giường kê dưới đất nằm bò ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Vương Tố Phân sợ hãi tới mức chạy vài bước nhanh chóng ôm lấy đứa bé.
“Cũng không biết con bé sao có thể lại gần bên cửa sổ kia, đợi lát nữa sau khi nó bò về đóng kín mít cửa sổ lại đi, cửa sổ nhà chúng ta thấp, nhưng vẫn khó lường trước được nhỡ con bé bò lên trên cửa sổ lại rớt ra bên ngoài.” Vừa lúc bà Lý tiến vào vừa lúc thấy, vội vàng dặn dò Vương Tố Phân.
Vương Tố Phân lên tiếng đáp, dùng túi vải bố buộc Trăn Trăn ở sau người, cho con gái đội một cái mũ nhỏ, cầm theo ấm nước chuyên dụng, liền khóa cửa nhà đi theo bà Lý ra ngoài.
Trăn Trăn tuy rằng đã lớn như thể này nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đi ra khỏi nhà, lúc trước thời điểm thời tiết tốt Vương Tố Phân cùng Quế Hoa cũng chỉ ôm cô đi qua đi lại ở trong sân chơi một lúc.
Núi Hồng Tùng cách Lý gia không tính là quá xa, đi khoảng hai mươi phút liền đến.
Bước chân vào trong rừng, cảm giác khô nóng quanh quẩn trên người nháy mắt liền biến mất, lá cây tùng cùng lá cây bạch dương cao ngất chìm trong mây che đậy cả không trung, xua tan cái khí nóng ngày mùa hè.
Bà Lý đem miếng lót bằng vải bông mang theo trong tay tròng lên người Trăn Trăn, lại thường thường ở bên người đứa nhỏ vẫy vẫy tay xua ruồi muỗi, chỉ sợ có con gì đó cắn Trăn Trăn.
Ở trên núi đi lại gần hai mươi phút, rốt cuộc tới hai khu đất hoang mà Lý gia đang khai khẩn, là một vùng đất bằng phẳng trồng đủ loại bắp, cao lương, khoai lang, đậu nành đang chờ thu hoạch.
Đất trên núi so với dưới chân núi ẩm ướt hơn rất nhiều, nhưng bởi vì nơi này lạnh hơn nên không trồng được nhiều giống loại lắm.
Bà Lý dạo qua một vòng trên miếng đất mà mười ngày trước đã gieo hạt cải trắng, nhìn chỉ thấy cây cỏ không có cải trắng nào ở mầm đất trồng rau thì có chút sầu muộn.
“Cũng không biết hạt giống gieo lần trước có còn sống hay không nữa, con đem Trăn Trăn tìm một chỗ mà đặt xuống, hai ta nhổ cỏ ra.”