Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn con trai ba mươi tuổi đứng bên người đôi mắt phiến hồng rơi nước mắt, bà Lý trong lòng không khỏi chạnh lòng, lại hút hai hơi thuốc mới nói: "Con hiện tại cũng làm cha rồi, ta nói nhiều như vậy, trong lòng con hiểu là được.”
"Đã hiểu! Đã hiểu!" Lý Mộc Lâm lau mắt gật đầu, nhìn thấy cây gậy của bà Lý, thật cẩn thận tiến lên từng bước: "Mẹ, năm ngoái con đã viết thư nói đã xin một căn nhà, mẹ đến Băng Thành ở cùng con một thời gian đi!"
"Không đi!" Bà Lý bất mãn, hừ lạnh nói: "Năm ngoái thời điểm con viết thư mẹ cho Đông tử viết hồi âm lại, mẹ không đi đâu cả, ở trong nhà rất thoải mái!"
Bà Lý gõ tàn thuốc, nắm tẩu thuốc trong tay gõ vào giường: "Lại nói, anh hai chị dâu con đều hiếu thuận, mẹ cùng chúng nó ở cùng nhau mỗi ngày cười ha hả, con nghĩ vợ chồng con có thể so sánh với chúng nó không?" Đang nói bà Lý lại ra sức gõ tẩu thuốc, phát ra tiếng "Đông".
Bà Lý rất vui, cầm điếu thuốc túi chỉ vào Trương Xuân Hoa, quay đầu cùng Lý Mộc Lâm nói: "Con nhìn đi, vợ con thừa nhận là nó làm không được như chị dâu con, con sau này đừng nói chuyện này nữa, mẹ nghe xong thấy xấu hổ thay các con.”
Lý Mộc Lâm cả một buổi chiều không bị đánh chính là bị dỗi, bị tra tấn đến điên rồi, người vợ bên kia không phải đổ thêm dầu vào lửa thì chính là phá đám, cứ kéo anh trở lại.
Lý Mộc Lâm nhịn không được trừng mắt với Trương Xuân Hoa một cái, quay đầu đảm bảo với mẹ già: "Nếu mẹ không đi Băng Thành, sau này chúng con một năm trở về hai lần với mẹ.”
Bà Lý kiêu ngạo hừ một tiếng: "Về hay không về, không trở về mẹ lại tiết kiệm được lương thực.”
Lý Mộc Lâm nhịn không được muốn quỳ xuống với mẹ già: "Mẹ nói thế nào đều có lý, nếu không lại đánh con một cái.”
Bà Lý thuận tay nâng cái tẩu thuốc lên, Lý Mộc Lâm căng thẳng rụt cổ nhắm mắt chuẩn bị tiếp tục bị đánh, Trương Xuân Hoa bị dọa đến động cũng không dám động, trong lòng tiểu nhân điên cuồng co đầu rút cổ ở trong góc hai mắt ngấn lệ: Đã nói là bóp eo chửi bới ngoài đường, làm sao có thể không vừa ý là dùng gậy đánh đập, so với suy nghĩ ban đầu không giống a.
Bà nội Lý đem tẩu hút thuốc giơ lên cao rồi nhẹ nhàng buông, ở trên đầu con trai nhẹ nhàng gõ một cái: "Được rồi, giả vờ cho ai xem, cũng không thấy mất mặt. Con không sợ đau nhưng mẹ sợ làm vỡ tẩu thuốc, đây là bảo bối gia truyền.”
Lý Mộc Lâm nhìn thoáng qua mép giường trắng, nhịn không được than thở một câu: "Mẹ gõ mép giường sao không sợ gãy?"
"Con nói cái gì?" Bà Lý lại chậm rãi chạm vào tẩu thuốc trong tay, Lý Mộc Lâm nhanh chóng cười nói: "Con là nói, con mang thuốc lá cho mẹ, mẹ thử một chút xem có thơm hơn không.”
"Mẹ không thích hút cái đó, chán lắm!" Bà Lý hừ một tiếng, rốt cục ánh mắt liếc sang Trương Xuân Hoa: "Vợ thằng tư.”
"Vâng!" Trương Xuân Hoa giật mình một cái, ngồi ở trên ghế hai chân sợ tới mức run run.
Bà Lý bày ra khuôn mặt hiền lành, cười nói: "Các con sau khi kết hôn cũng không về nhà, Mộc Lâm đã nói hoàn cảnh nhà con, theo lý mẹ phải đến Băng Thành chào hỏi cha mẹ con, nhưng chân mẹ yếu, không đi xa được, khi trở về hãy nói chuyện với cha mẹ, đừng để họ trách móc.”
Trương Xuân Hoa lấy tay áo lau mồ hôi mịn trên trán, sau đó cười nói: "Kia... Không trách đâu ạ...”
Bà Lý gật đầu: "Vậy là tốt rồi, mẹ chuẩn bị một ít lễ vật, con thay mẹ trở về đưa cho cha mẹ, dù sao mẹ cũng đã gặp con dâu.”
Trương Xuân Hoa có chút không biết làm sao nhìn Lý Mộc Lâm, Lý Mộc Lâm cười nói: "Cái đó, mẹ, đều đã kết hôn nhiều năm như vậy...”
"Mẹ không thể để người ta nói chúng ta không biết lễ nghĩa.” Bà Lý cắt ngang lời con trai, trên mặt hiện lên tia châm chọc: "Tiền cưới vợ của con mẹ đã chuẩn bị tốt, anh em các con mỗi người một phần. Chỉ là khi đó con kết hôn ở Băng Thành, không thể về nhà, số tiền này liền không dùng đến.”