Hứa Vân Lệ thưởng thức từng chút một, ngay cả bánh mì cũng ăn từng miếng nhỏ.
Hứa Vân Lôi hối hận buổi tối mình ăn vụng trứng gà đã luộc chín, sớm biết có bánh mì sữa bò, cậu khẳng định giữ bụng lại.
Trương Tuệ Phương vái "Hồ tam cô", dập đầu nói: "Hồ tam cô đối với chúng con thật tốt. Biết chúng con có chuyện tốt, còn cố ý phát đồ ăn ngon cho chúng con.”
Hứa Vân Lan chỉ cười không nói, cùng mọi người hạnh phúc ăn bánh mì, uống sữa.
Hứa Vân Cường ăn xong còn muốn ăn nữa, nhưng lại ngại mở miệng.
Giương cổ hỏi: "Lôi Lôi, bánh mì của em ngon không?”
Hứa Vân Lôi tuổi còn nhỏ, tâm tư đơn thuần.
Nói: "Anh cả, anh nếm thử của em đi, đặc biệt đặc biệt ngon.”
Hứa Vân Cường duỗi tay ra nửa đoạn còn nói: "Quên đi, anh cả ăn no rồi.”
Trương Tuệ Phương và Hứa Quốc Hoa cướp lời nói: "Thằng cả, con ăn của ba mẹ đi.”
Hứa Vân Cường liên tục xua tay: "Con ăn no rồi, cha mẹ ăn đi.”
Hứa Vân Lan biết Hứa Vân Cường chưa ăn no, lượng cơm anh ấy ăn rất lớn, cho anh ấy thêm một phần anh ấy cũng có thể ăn hết.
Nhân cơ hội nói: "Anh cả, nếu sau này anh còn muốn ăn bánh mì uống sữa, thì học tập cho tốt. Trong sách có vàng, trong sách có hạt vàng ngàn đồng.”
Hứa Vân Cường tuy rằng không hiểu lắm, nhưng vẫn gật gật đầu.
Hứa Quốc Hoa nhíu mày, "Cũng là thầy Lục nói?”
Hứa Vân Lan cười cười: "Đúng vậy!”
Trên có "Hồ tam cô" yểm trợ, dưới có thầy Lục gánh tội.
Mặc dù Hứa Quốc Hoa có chút ý kiến với thầy Lục, nhưng thầy Lục lại không sai.
Ông ấy cũng vô kế khả thi.
Ăn uống no đủ, Hứa Quốc Hoa thúc giục bọn họ đi ngủ sớm chút.
Nhưng mấy anh em ai cũng không buồn ngủ.
Chơi đùa......
Hứa Quốc Hoa xụ mặt, vừa dỗ dành vừa hù dọa mọi người mới yên tĩnh.
Hứa Vân Lan đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra sau khi giải quyết ấm no lần trước.
Ý thức được kế tiếp có thể xảy ra chuyện gì, lập tức thôi miên mình nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Tối nay nói gì cũng không thể nghe âm thanh không nên nghe nữa.
Nhưng cũng kỳ quái, ăn quá nhiều, mất ngủ.
Anh cả, chị và em đều phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, cô vẫn rất có tinh thần.
Hiện tại cô sợ nhất nghe thấy động tĩnh của cha mẹ.
Nhưng sợ cái gì tới cái đó, ngay sau đó đã nghe thấy cha hỏi: "Ở đây còn có một chiếc bánh mì, ai ăn?"
Hứa Vân Lan muốn tìm một khe hở chui vào.
Không dám phát ra một chút động tĩnh, sợ bị cha mẹ phát hiện mình còn chưa ngủ.
Đợi một lúc, không ai nói.
Trương Tuệ Phương hạ giọng nói: "Tránh xa em ra, em còn chưa tha thứ cho anh.”
Hứa Quốc Hoa thấp giọng cầu xin tha thứ: "Anh không xa, anh còn muốn......”
Thanh âm đè nén của Trương Tuệ Phương thỉnh thoảng truyền đến.
Khuôn mặt Hứa Vân Lan trong nháy mắt như lửa đốt.
Xấu hổ muốn chết...
Nhất định phải tiết kiệm nhiều tiền chút, mua gạch xây nhà.
Xây nhà lớn, mỗi người một phòng ngủ.
Còn phải rời xa nhà bác cả, rời xa thôn.
Nghĩ đến chuyện xây nhà, cô lại bất tri bất giác ngủ thϊếp đi.
Buổi sáng cô thức dậy muộn, cha đi làm sớm, chuyện đi thị trấn bán hàng tạm thời gác lại.