Chương 39: Con Lấy Danh Nghĩa "Hồ Tam Cô" Cam Đoan_P1

Cô có thể dạy ba người bọn họ, nhưng không trực tiếp đến trường học, không thể lấy được bằng cấp, sau này đi vào xã hội, sẽ có rất nhiều bất lợi.

Kiếp trước anh cả học người ta buôn bán, không tính rõ sổ sách, chữ cũng không biết mấy chữ, kết quả bị người ta lừa tới lò gạch đen làm cu li.

Phải mất hai năm mới thoát ra.

Chị gái bởi vì không biết chữ, lại nhờ vả sai người, lại càng chịu đủ khổ.

Cô chậm rãi khuyên bảo cha: "Cha, tiền chúng ta không có có thể kiếm lại, nhưng qua tuổi đi học, muốn học lại thật sự khó khăn. Con phải đi học, Lôi Lôi phải đi học, anh chị cũng phải đi học. Vấn đề ấm no trong nhà cha không cần lo lắng, con có biện pháp giúp chúng ta sống một cuộc sống tốt đẹp. Bánh mì sẽ có, sữa cũng sẽ có.”

Hai mắt Hứa Quốc Hoa sáng ngời, "Thật sao?”

Hứa Vân Lan trịnh trọng nói: "Con lấy danh nghĩa "Hồ tam cô" bảo đảm.”

Hứa Quốc Hoa không biết tại sao, trong bóng tối nói chuyện với cô con gái tám tuổi, giống như đang nghe một bà lão lớn tuổi răn dạy.

Cảm giác là lạ, lại không hiểu sao làm cho người ta tin phục.

Loại tin phục này không liên quan đến "Hồ tam cô", chỉ là cảm thấy nhà mình nhất định sẽ càng ngày càng tốt.

Ông ấy giữ chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Hứa Vân Lan nói: "Đi, chúng ta về nhà.”

Hứa Vân Lan biết cha đây là thỏa hiệp, rất vui vẻ.

Nhưng vẫn lo lắng cha ngoài miệng không chịu thua, lại chọc mẹ tức giận.

Vì thế vừa đi vừa nói: "Vậy sau này cha đừng chọc mẹ tức giận.”

Hứa Quốc Hoa qua loa nói: "Cha biết...”

Vào trong phòng, Trương Tuệ Phương làm bộ không thấy Hứa Quốc Hoa.

Ba người Hứa Vân Cường cũng giả vờ ngủ.

Hứa Vân Lan cũng mượn cớ đi nhà xí đi ra ngoài.

Cho Hứa Quốc Hoa đủ thời gian xin lỗi.

Khi nghe cha mẹ đã hòa hảo, cô mới đi vào.

Nhưng không trực tiếp đi vào nhà chính, mà lấy sáu chiếc bánh mì lớn và một bình sữa tươi ra mới đi vào trong nhà chính.

Lúc đổ sữa ra, cô sợ người nhà nghe được âm thanh, cố ý bỏ vào không gian mới đổ đầy.

Còn cố ý đun nóng ở trong không gian.

Cảm ơn các công cụ nấu ăn cầm tay trong phòng tài xế.

Bữa cơm tối kia ăn sớm, đã sớm tiêu hóa.

Cô nghe được liên tiếp tiếng bụng kêu, cũng đói bụng theo.

Dù sao bánh mì và sữa cũng đã có, cô lại bỏ xúc xích hun khói vào mỗi chiếc bánh mì.Chờ cô lấy ra, Hứa Vân Cường, Hứa Vân Lệ cùng Hứa Vân Lôi giả bộ ngủ trở mình ngồi dậy.

Hứa Quốc Hoa và Trương Tuệ Phương cũng rất lâu không khép cằm lại được.

Hứa Vân Lan bình tĩnh nói: "Ăn đi, đây là "Hồ tam cô" thưởng.”

Hứa Quốc Hoa lắp bắp hỏi: "Tiểu Lan, đây chính là con nói bánh mì sẽ có, sữa cũng sẽ có?"

Hứa Vân Lan gật gật đầu, "Đúng mà cũng không phải, tóm lại ngày lành của nhà chúng ta ở phía sau. Mọi người không đói bụng sao, con nghe thấy bụng mọi người kêu vài tiếng. Đây xem như chúc mừng cha đi xưởng mộc làm việc, còn chúc bốn người chúng ta ngày mai thuận lợi trở thành học sinh tiểu học.”

Mỗi người một chén sữa, đây là chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Tay Hứa Quốc Hoa có hơi run rẩy.

Hứa Vân Cường không nhịn được uống một chén, từng ngụm từng ngụm ăn bánh mì và xúc xích hun khói.