Chương 38: Cuộc Chiến Này Không Giải Thích Được

“Trương Tuệ Phương, trước kia em không chê anh ít chữ, từ sau khi thầy Lục tới, em cũng không chỉ một lần ghét bỏ anh.” Hứa Quốc Hoa thốt ra.

Bất thình lình lời ghen tuông ra khỏi miệng liền hối hận, nhưng đã không kịp.

Chính anh hiểu rất rõ, vợ không phải loại người đó, thầy Lục cũng là một chính nhân quân tử.

Hứa Vân Lan vội khuyên nhủ: "Cha, mẹ đâu có nói ghét bỏ cha, chỉ là muốn cho chúng con đọc sách nhiều, về sau có đường ra tốt.”

Trương Tuệ Phương thấy ông ấy lại ăn dấm chua, vội nói: "Tiểu Lan em con giải thích với ông ấy, cha con chỉ thích thầy Lục có văn hóa, tự ghét bỏ ông ấy ít chữ.”

Hứa Quốc Hoa một hơi nghẹn ở ngực, không lên không xuống không được.

“Em nói em ghét bỏ anh, em ghét bỏ anh, đừng đi theo anh!"

Trương Tuệ Phương không chút nhượng bộ, "Anh cho rằng em nguyện ý theo anh sao. Nếu không có bốn đứa nhỏ, em mà thèm để ý đến anh.”

Hứa Quốc Hoa tức giận đến phá cửa đi ra ngoài.

Bốn người Hứa Vân Lan há hốc mồm.

Luôn cảm thấy cuộc cãi vã này không giải thích được.

Hứa Vân Lan khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ sống với cha nhiều năm như vậy còn không biết tính tình của cha à, ngoài miệng nói lời tức giận là được, cũng đừng để trong lòng.”

Trương Tuệ Phương lau nước mắt, cố gắng mỉm cười: "Mẹ không sao. Con ra ngoài xem cha con đi, ban đêm lạnh, đừng để bị cảm lạnh.”

Hứa Vân Lan sửng sốt, nói: "Được...”

Vẫn là mẹ rộng lượng.

Cô lại khoác áo khoác, lại ôm một chiếc áo khoác quân đội cũ nát đi ra ngoài tìm cha.

Tối om om, đưa tay không thấy được năm ngón.

Ra khỏi cửa, cô nhìn trái nhìn phải.

Tự hỏi cha có thể đi đâu đây?

Mặc kệ, trước tiên tìm theo một phương hướng đi.

Mới vừa đi được hai bước đã nghe thấy một giọng nói: "Tiểu Lan, con đi đâu?”

Hứa Vân Lan theo thanh âm nhìn qua, cha đang meo meo ở đống củi trước cửa, hòa làm một thể với bóng đêm.

“Cha, sao cha lại ở đây?”

Hứa Quốc Hoa hạ giọng nói, "Cha đây không phải sợ đi xa mẹ con lo lắng sao!”

Hứa Vân Lan giờ này khắc này đặc biệt muốn cho cha một ánh mắt xem thường, nhưng trời tối, cha không nhất định có thể nhìn thấy.

“Vậy cha còn cãi nhau với mẹ.”

Hứa Quốc Hoa trầm mặc một lúc nói: "Con không phải là nói vội quá à!”

Hứa Vân Lan đưa áo khoác cho Hứa Quốc Hoa, "Mặc vào đi, mẹ sợ cha bị cảm lạnh.”

Hứa Quốc Hoa quấn áo khoác, toàn thân ấm áp hơn không ít.

“Mẹ con cũng là người mạnh miệng mềm lòng, vẫn là quan tâm cha.”

Khóe miệng Hứa Vân Lan co quắp, "Cha cũng bớt nói nhảm chút đi, biết mẹ quan tâm cha còn tức giận mẹ. Mẹ vì cái nhà này trả giá không ít so với cha, nhìn cũng lâu dài hơn cha.”

Hứa Quốc Hoa bị đứa con gái tám tuổi chế nhạo, không nhịn được nói: "Con bé nhà con thì biết gì?"

Hứa Vân Lan hỏi ngược lại: "Vậy cha nghĩ sao về chuyện mẹ cho bốn chúng con đi học?"

Hứa Quốc Hoa suy nghĩ một lát nói: "Cha không nói không đồng ý. Đi học cũng được, nhưng không cần bốn người đều đi. Gây chú ý là một vấn đề, còn cả chính con nếu muốn đi trước đi cũng được, Lôi Lôi còn nhỏ, chậm hai năm cũng không sao. Anh trai và chị con xem như xong đi, đều đã qua tuổi nhập học. Có chút tiền đó, còn không bằng mua thêm cho các con hai miếng dưa muối.”

Hứa Vân Lan biết cha vẫn để ý vấn đề ấm no trước mắt hơn. Nhưng không đi học khẳng định không được.