Chương 4-1: Sống Lại Trở Về Năm 1960

Lúc ba mươi lăm tuổi đã lấy bằng lái xe, cô đã là tài xế lão luyện có ba mươi lăm năm tuổi lái xe.

Không chỉ như thế, năng lực học tập của cô đặc biệt mạnh, theo sát bước chân của người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi có thể làm, người trẻ tuổi không thể làm, cô cũng biết làm.

Hiện tại dùng điện thoại di động chính là hệ thống Hồng Mông* mới nhất, ủng hộ hàng nội địa là tôn chỉ trước sau như một của cô.

Nhưng cô mua sắm quy mô lớn như thế, đã khiến cho người có tâm chú ý.

Nhưng cô mua sắm quy mô lớn như thế, đã khiến cho người có tâm chú ý.

Thậm chí đã có người truyền chuyện của cô lên mạng để tuyên truyền năng lượng tích cực.

Chuyện khác cô cũng không lo lắng, chỉ là lo lắng những thân cháu trai, gái họ sẽ đuổi theo gây sự.

Hứa Vân Lan đạp mạnh chân ga, một đường chạy như điên.

Lúc tới địa điểm tập hợp vật tư, đã là giữa trưa ngày thứ ba.

Vật tư cũng lục tục đưa tới. Bởi vì là vật tư cứu trợ thiên tai, không ai dám trì hoãn. Đều là tăng ca làm thêm giờ phân phối.

Chỉ kiểm kê vật tư đã mất một ngày. Kiểm kê sơ lược xong, cô lên xe trước.

Ai ngờ mặt đất đột nhiên sụp đổ từng chút một, tài xe đã lên xe hay chưa lên xe nhao nhao bỏ xe chạy trốn. Chỉ có Hứa Vân Lan lớn tuổi, không tránh né kịp. Cả người lẫn xe đều rơi xuống.

Xe tải chở hàng cũng bị ảnh hưởng bởi lực hấp dẫn khiến không ai sống sót.

Địa phương lớn như mấy ngàn sân bóng đá cộng lại, đột nhiên biến thành hố lớn sâu không thấy đáy.

Khi Hứa Vân Lan chạy tới, chỉ thấy các tài xế may mắn sống sót đấm ngực dậm chân.

Cả đám trợn tròn mắt.

Đội tìm kiếm cứu nạn lục soát mười ngày mười đêm, chỉ tìm thấy thi thể Hứa Vân Lan, vật tư chuẩn bị đưa đi cứu trợ thiên tai đã theo xe biến mất không thấy.

Đội tìm kiếm cứu nạn cuối cùng tìm kiếm không thấy gì, dẫn theo thi thể Vân Lan trở về an táng.

"Vân Lan, Vân Lan......"

Hứa Vân Lan nâng mí mắt lên, nhưng mí mắt giống như dính keo, lại nặng nề khép lại.

Tuy rằng không mở mắt ra được, vẫn có thể nghe được rõ ràng đối thoại của các cô.

“Mẹ, chị sẽ chết sao?”

“Phi phi phi, cái gì chết hay sống, nhìn anh cả, chị cả con tìm bác sĩ trở về chưa?"

"Con đi ngay đây.”

"Vân Lan, con kiên trì một lát, lát nữa để bác Phùng kê thuốc cho con là được rồi.”

Hứa Vân Lan mơ mơ màng màng.

Đây là sau khi rơi xuống hố, cả nhà đoàn tụ?