Chương 30: Gáp Gáp Vào Nhà Hành Đại Lễ_P1

Dinh dưỡng theo không kịp, rất dễ thiếu canxi.

Mở miệng nói: "Mẹ, mẹ lại cho anh cả ăn trứng gà đi!”

Trương Tuệ Phương bất đắc dĩ lắc đầu, lại cho Hứa Vân Cường một quả trứng gà.

Cũng may là trứng gà có dư cho anh ấy ăn, đổi lại thường ngày, vậy khẳng định là không có.

Hứa Vân Cường ăn đến vẻ mặt vui vẻ.

Đột nhiên bên ngoài có một thanh âm trong trẻo gọi: "Thím hai có nhà không?”

Hứa Vân Lan từ trong lỗ thủng giấy dán cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Hứa Vân Liên cầm trong tay một chiếc bình sành đang đứng ở trong sân.

Mọi người có hơi hoảng hốt.

Vỏ trứng vẫn chưa xử lý?

Vạn nhất Hứa Vân Liên xông vào phát hiện trứng gà chín, đậu phộng, dưa muối khô và khoai lang khô trong vại thì làm sao bây giờ?

Bước chân Hứa Vân Liên càng ngày càng gần, tim bọn họ cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Rõ ràng là việc nhỏ ăn cơm, biến thành giống như làm trộm vậy.

Vừa vặn nhà các cô lại đóng cửa phòng giống như lần trước.

Muốn không làm cho Hứa Vân Liên hoài nghi cũng khó.

Hứa Vân Lan hạ giọng nói: "Mọi người ra ngoài ứng phó trước, con nghĩ cách.”

"Con?"

Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn cô, cô cũng không hoảng hốt. Bình tĩnh nói: "Đúng, chính là con. Mọi người tự nhiên một chút, đừng hoảng hốt.”

Hứa Vân Liên cũng không phải ba đầu sáu tay, một con nhóc con không lật trời được.

Lúc Trương Tuệ Phương đi ra ngoài, trong lòng còn đang nhắc tới "Hồ tam cô phù hộ".

Tình huống khẩn cấp, cũng chỉ có thể ngựa chết làm ngựa sống.Hứa Vân Cường thuận tay cầm một khối đá mài chân to bằng nắm tay, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể đánh ngất Hứa Vân Liên.

Hứa Vân Lệ kéo tay Hứa Vân Lôi ra mồ hôi.

Rõ ràng là chuyện rất bình thường, mọi người lại sẵn sàng như đón địch.

Hứa Quốc Hoa mở cửa ra vẻ thoải mái hỏi: "Vân Liên, sao cháu lại tới đây?”

Hứa Vân Liên đưa bình sành qua nói: "Cha cháu bảo cháu đưa bình sành cho chú hai, bình sành nhà các người không phải đã mất rồi sao?"

Hứa Quốc Hoa: "......”

Ông ấy không nghĩ tới anh cả bị thương thành như vậy, còn nhớ rõ chuyện đưa bình sành.

Nhưng nghĩ đến sự tuyệt tình của Trần Đại Ny, chút cốt khí này lại trở nên căng thẳng.

Trầm mặt nói: "Cháu cầm về đi, nhà chúng ta hiện tại không cần.”

Hứa Vân Liên đặt bình sành xuống đất, "Sao có thể không cần chứ, chú hai thím hai đừng giận bà nội và mẹ cháu, cha cháu nói chờ cha cháu khỏe lại, tự mình xin lỗi hai người.”

Hứa Vân Lan ở trong phòng nghe được rõ ràng, không khỏi cười lạnh ra tiếng.

Hứa Quốc Sinh vẫn là Hứa Quốc Sinh!

Vào lúc người khác còn có giá trị lợi dụng, làm sao có thể buông tha.

Cũng chỉ dùng chút ân huệ nhỏ đã dỗ dành cha cpp giống như la, xuất lực vì nhà ông ta.

Hôn kỳ của Hứa Vân Tường sắp tới, chân Hứa Quốc Sinh bị thương không tiện, chuyện gì cũng phải trông cậy vào cha làm chân chạy.

Cha thân ở trong này, lại không biết chuyện Hứa Quốc Sinh hại ông ấy kiếp trước, không nhìn thấu sự dối trá của Hứa Quốc Sinh, cô lại nhất thanh nhị sở.

Cũng đúng, nếu như cha hiểu được, kiếp trước cũng sẽ không không rõ ràng bị đẩy ra ngoài, bị đánh chết.

Cô biết, lại không thể một mạch đều nói cho cha.

Cha khẳng định còn tưởng rằng Hứa Quốc Sinh sẽ thật sự đến xin lỗi.

Quả nhiên, chỉ nghe ngữ khí Hứa Quốc Hoa hòa hoãn xuống, "Quên đi, để cha cháu dưỡng thương cho tốt, đừng nhớ thương chúng ta.”

Trương Tuệ Phương không muốn lại liên lụy với nhà Hứa Quốc Sinh, vất vả lắm nói lời quyết tuyệt, lại muốn lôi kéo bọn họ.

Xem nhà bọn họ là vải rách, muốn dùng thì dùng, không muốn dùng thì vứt sang một bên.