Hứa Quốc Hoa thở dài nói: "Mạng nghèo của chúng ta không chết đói là được, đau lòng làm gì.”
Trương Tuệ Phương nghĩ nghĩ cũng có lý như vậy, rối rắm cũng không có.
Hứa Vân Lan lại hỏi: "Cha, cha rốt cuộc có đi hay không, không đi chúng ta có thể không chịu nổi.”
“Đi, cha đi.” Hứa Quốc Hoa cắn răng, cuối cùng quyết định.
Hứa Vân Lan rất vui vì cha đồng ý.
Nếu như không phải cô tuổi còn quá nhỏ thì sẽ tự mình đi, hôm nay có thể kích phát tiềm năng của cha cũng đã không tệ.
Để cha có thể một mình đảm đương một phía, mới là chuyện đứng đắn.
Những thứ khác đều là nói suông, cô chỉ muốn cha làm cha che chở mấy người mẹ các cô.
Ngày hôm sau Hứa Quốc Hoa dậy thật sớm, mò mẫm đi cầu Tam Hà.
Cầu Tam Hà ở chỗ giao giới giữa công xã Hồng Tinh và hai công xã phụ cận, là một khu vực không ai quản.
Lần đầu tiên làm chuyện đầu cơ trục lợi, ông ấy chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Hứa Vân Lan đi theo bên cạnh ông ấy trấn an nói: "Cha, cha đừng sợ hãi, con đây không phải đi cùng cha sao! "
“Cha không sợ.” Hứa Quốc Hoa chống đỡ nói, "Con nói con không ở nhà ngủ, nhất định phải theo cha chịu lạnh.”
Hứa Vân Lan khoanh tay, vừa đi vừa nói: "Con cũng muốn cùng cha trải đời.”
Vì có thể sống sót, cô kiếp trước làm không ít chuyện đầu cơ trục lợi, cũng nắm rõ thói quan của cảnh sát mặc thường phục.
Chỉ đổi đồ ở chợ ma thì không được, còn phải đưa đến thị trấn bán mới có thể bán giá cao.
Người thị trấn đã quen ăn lương thực tinh, cũng sẽ ra giá cao. Nhưng cảnh sát mặc thường phục thị trấn cũng nhiều, hơi không để ý sẽ bị bắt.
Hai cha con cầm bột mì đến cầu Tam Hà, xa xa nhìn lại, từng chiếc đèn l*иg nhỏ dán giấy giống như lửa quỷ.
Lại đến gần, từng khuôn mặt khô gầy kia dưới ánh đèn chiếu rọi, thấy thế nào cũng khϊếp người.
Hứa Quốc Hoa không dám lại đi về phía trước, lúc trước ông ấy chỉ là nghe nói tới, hiện tại tận mắt nhìn thấy, chỉ cảm thấy chân như nhũn ra.
Nhưng Hứa Vân Lan giống như gì cũng không sợ hãi, không có ý dừng lại.
Hứa Quốc Hoa há miệng, cuối cùng gì cũng không nói, bước nhanh theo sau.
Đột nhiên có người vỗ vỗ lưng ông ấy, ông ấy sợ tới mức giật mình.
Hơn nửa túi bột mì thiếu chút nữa quăng ra ngoài.
Lắp bắp hỏi: "Anh...... anh làm gì vậy?”
Hứa Vân Lan nghe được thanh âm, vội vàng quay lại.
Người nọ thần thần bí bí hỏi: "Anh à, anh cõng cái gì vậy?”
Hứa Vân Lan biết đối phương không phải cảnh sát thường phục, thay cha mở miệng: "bột mì, chú muốn bao nhiêu?"
Người nọ nói: "Nửa túi này cần bao nhiêu tiền?”
Hứa Quốc Hoa nghe đối phương tới mua bột mì, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Không nghĩ tới vừa đến đã gặp được người mua, vận may không tệ.
Nhưng ông ấy không biết định giá, đã quên hỏi thăm giá cả, một đầu bối rối.
Chợ ma không cần phiếu lương thực, thế nào cũng phải bán hai mươi đồng.
Chỉ nghe Hứa Vân Lan nói: "Hơn phân nửa túi này có ba mươi cân, chúng tôi cũng không cần nhiều, ngài cho năm mươi là được.”
Bột mì là hàng đắt hàng, có tiền cũng không mua được.