Chương 21: Rốt Cuộc Là Ai Ăn Một Mình_P1

“Mẹ ở bên ngoài vẫn tuyên dương một chén nước công bằng, dỗ Quốc Hoa giống như trâu giúp các người làm việc, hôm nay cũng không thể nhìn cả nhà chúng con chết đói đúng không! Nếu không mẹ cho chúng con mượn một chiếc bình sành trước.”

Sắc mặt Trần Đại Ny đỏ bừng, "Chúng ta đã ở riêng. Hiện tại nhà ai cũng không dễ chịu, chết đói hay không chết mặc cho số phận đi! Tao giúp các người, làm sao xứng với anh cả các người.”

Hứa Vân Lan cười lạnh trong lòng, hờ hững nói: "Đúng vậy, khi các người vụиɠ ŧяộʍ ăn thịt, có nghĩ tới có lỗi với một đứa con trai khác hay không. Huống hồ mẹ cháu nói mượn bình sành, cũng không phải xin luôn, chẳng lẽ cha cháu không phải thân sinh của bà?"

Trần Đại Ny ngụy biện: "Vớ vẩn! Cha mày đương nhiên là con ruột của tao. Chút thịt kia ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ, chúng tao cũng miễn cưỡng uống một ngụm canh.”

Có phải con ruột hay không còn phải chờ khảo chứng.

Cùng là con ruột, khác biệt lại lớn như vậy.

Còn có, cô nhớ rõ kiếp trước hình như có một đôi vợ chồng già đến thôn các cô tìm con trai.

Nhưng, khi đó cha đã qua đời nhiều năm.

Hứa Vân Lan không buông tha nói: "Đừng nói canh, nhà chúng cháu ngay cả mùi thịt cũng không ngửi thấy. Cháu chưa từng thấy người mẹ ruột nào thấy con trai chết đói, cũng không chịu cho mượn một chiếc bình sành.

Hứa Vân Liên đúng lý hợp tình nói: "Bình là của nhà chúng ta, dựa vào gì mà mượn... chú Hai?"

Lúc này, Hứa Quốc Hoa vừa vặn dùng xe đẩy nhỏ giúp Hứa Vân Tường đẩy Hứa Quốc Sinh trở về.

Cuộc đối thoại phía sau mỗi một chữ đều nghe hết vào trong lỗ tai. Cảm giác áy náy khi ăn bánh bao thịt buổi sáng lập tức tản đi.

Ngược lại thay bằng một khuôn mặt phẫn uất.

Hứa Vân Liên vội vàng sửa lại: "Chú hai, chú dẫn cha cháu về rồi à!”

Mọi người xoay người nhìn sang, chỉ thấy Hứa Quốc Sinh người đầy máu nằm ở trên xe cút kít, nếu không phải thường thường "hừ hừ" vài tiếng, thật cho rằng ông ta đã tắt thở.

Sau đó, Hứa Vân Tường đỡ bác dâu cả Lưu Thúy khóc đến thở không ra hơi trở về.

Hứa Vân Liên và Trần Đại Ny còn tưởng rằng Hứa Quốc Sinh chết, cũng gào khóc theo.

“Cha ơi, cha đi rồi cả nhà chúng con phải làm sao bây giờ?”

"Con trai của mẹ, con cũng không thể bỏ mẹ mặc kệ!""Á..." Hứa Quốc Sinh lại hừ hừ hai tiếng: "Tôi... tôi không có chết đâu!"

Tiếng khóc của Trần Đại Ny và Hứa Vân Liên dừng lại.Hứa Quốc Hoa đứng không nhúc nhích, bình tĩnh hỏi: "Mẹ cho chúng con mượn bình sành không?”Mặt Trần Đại Ny đỏ bừng nói: "Mạng anh cả con sắp hết rồi, con còn có tâm tình mượn bình sành.”

"Anh cả không chết được." Hứa Quốc Hoa lại hỏi, "Mẹ cho chúng ta mượn bình sành không?”

Lưu Thúy lau nước mắt một phen nói: "Mượn gì mà mượn, anh cả chú khám chân không tốn tiền à!"

Trần Đại Ny ra lệnh: "Quốc Hoa, còn không mau đưa anh cả con vào trong phòng đi!"