Chương 16: Châm Ngòi Ly Dán

Cô chính là muốn phá hư tình mẹ con giữa Trần Đại Ny và Hứa Quốc Sinh.

Cũng để Hứa Quốc Hoa nhận rõ hiện thực.

Hứa Quốc Hoa đuổi tới cửa nói: "Mẹ, nếu không con cùng mẹ đi đưa nhé?"

Trần Đại Ny quay đầu gắt một câu, "Tặng cái gì mà tặng, anh cả con cũng không phải lên đoạn đầu đài. Sao tao lại sinh ra đứa con bất hiếu như mày.”

Hứa Quốc Hoa: "......"

Trương Tuệ Phương vui mừng khôn xiết, "Được rồi, đã nói anh bất hiếu, anh còn nhìn bà ta làm cái gì. Anh mau đi mua cơm, đi chậm thì cháo loãng cũng không có, hai chúng ta đói bụng không sao, anh nhẫn tâm bốn đứa nhỏ cũng đói bụng?"

Hứa Quốc Hoa nhìn Hứa Vân Lan, lại nhìn ba đứa nhỏ nằm úp sấp trên bệ cửa sổ, cuối cùng nói: "Anh đi đây!"

Trương Tuệ Phương thấy bọn nhỏ đều đã dậy, vào nhà dọn dẹp phòng.

Hứa Vân Lan làm bộ đi xem vại gạo, thừa dịp bọn họ không chú ý để sáu chiếc bánh bao lớn vào.

Bánh bao không phải mới hấp ra, nhưng vẫn ấm áp.

Ngửi mùi, giống như nhân thịt heo hành tây.

Ăn bánh bao dễ lộ tẩy, mùi bánh bao trong phòng sẽ không tản đi nhanh như thế.

Nhưng cô chính là muốn ăn bánh bao, không muốn tủi thân chính mình.

Không có thức ăn nào vào buổi sáng, chỉ có dưa muối khô.

Muốn ăn dưa muối còn phải đến cửa hàng cung cấp thực phẩm xếp hàng mua.

Cho dù xếp hàng cũng không nhất định có thể mua được.

Cũng có người đi chợ ma, chợ ma chính là chợ đen mà người ta thường nói.

Sờ tối đi, sờ tối về.

Dùng đèn dầu diesel chiếu một phát, từng khuôn mặt xanh xao vàng vọt kia không phải giống như quỷ sao.

Nếu không phải do tuổi cô còn nhỏ, cô cũng muốn đi chợ ma nhìn xem.

Lúc Hứa Vân Lệ tới, cô còn đang ngẩn người.

Hứa Vân Lệ lớn tiếng hô: "Mẹ, người mau tới đây.”

"Chuyện gì mà lại ngạc nhiên thế, chuyện xảy ra sáng nay còn chưa đủ nhiều sao?" Trương Tuệ Phương một lần lại một lần sửa sang lại quần áo, nhìn thấy bánh bao trong bình sành thì ngây dại.

Hôm qua là bánh bao chay, hôm nay là bánh bao thịt.

Ôi Hồ tam cô à, thật sự là thần.

Hứa Vân Cường, Hứa Vân Lôi và Hứa Vân Lệ nghe được thanh âm đối phương nuốt nước miếng, Trương Tuệ Phương cũng không ngoại lệ.

Hứa Vân Lan rất hưởng thụ cùng mọi người ăn cơm, không hề ăn một mình trong không gian.

Bụng cô đã bắt đầu kêu ùng ục.

Bánh bao thịt này thơm thật.

Hứa Vân Lôi nuốt mấy ngụm nước miếng hỏi: "Cha sao còn chưa về, con đói chết rồi.”

Trong nhà đã dưỡng thành thói quen người không đủ sẽ không ăn cơm trước.

Người một nhà nhìn bánh bao thơm ngào ngạt nuốt nước miếng, ai cũng không ra tay trước.

Trương Tuệ Phương đi tới đi lui ở cửa, càng không ngừng nhìn xung quanh.

Rốt cục đợi được Hứa Quốc Hoa.

Hứa Quốc Hoa có vẻ mặt tức giận đi vào trong phòng oán giận: "CMN, bình sành anh để ở căn tin không biết ai lấy đi"

Nói đến bánh bao thịt, cảm giác nước miếng tràn ra miệng.

Hứa Quốc Hoa còn tưởng rằng con trai nhỏ cố ý an ủi mình, "Cái gì mà bánh bao thịt, ngói của chúng ta thật sự là bánh bao thịt đánh chó không quay lại được.”

Tuy rằng ông ấy không biết ví dụ này có đúng hay không, nhưng chỉ có thể nghĩ đến chính là "Bánh bao thịt đánh chó".

Trương Tuệ Phương thuận thế đóng cửa lại, "Nhỏ giọng chút, để người khác nghe được thì gì cũng không được ăn.”

Hứa Quốc Hoa căn bản không xem lời nói của bọn họ là thật, vì mất đi một trong số ít tài sản mà buồn bực.