Chương 11: Nghiệp Chướng, Về Sau Sao Còn Có Thể Gặp Người_P2

“Sao có thể không nhớ rõ.” Mẹ như là lâm vào hồi ức, "Em đến bây giờ còn nhớ rõ anh không tìm thấy chỗ, gấp đến đầu đầy mồ hôi.”

Người cha lại nói: "Không phải là không có kinh nghiệm sao, sau đó còn không phải một đêm tám lần.”

“Đi đi đi, đã là tuổi già rồi, lại lấy ra nói chuyện.” Mẹ thúc giục, “Mau ngủ đi, không phải anh đã nói sáng sớm cùng anh cả đi Lý Trang đào củ cải sao."

Cha thở dài: "Đúng vậy, năm ngoái thu hoạch, Lý Trang để lại rất nhiều củ cải trắng, anh cũng là nghe thầy Lục ở chuồng bò nói, anh cả và Vân Tường đều đi.”

Mẹ nói thầm: "Nhà anh cả so với chúng ta có điều kiện tốt hơn nhiều, thế nào còn tham chút lời nhỏ này?"

Cha: "......"

Sự việc đang phát triển theo hướng của kiếp trước.

Nếu không phải sau này cô mới biết được chân tướng cha chết thảm, đã sớm báo thù cho ông.

Bác cả, anh họ thường dẫn theo con cháu đến làm tiền.

Cô không cho, bọn họ ngay tại chỗ làm náo loạn.

Khắp nơi nói với người khác, cô là dựa vào đàn ông làm giàu.

Còn nói cô cả đời không kết hôn, chính là vì làm nhỏ cho người ta.

A, nếu cô có thể dựa vào đàn ông làm giàu, vậy cũng không đến mức gây dựng sự nghiệp gian nan như vậy.

Trong mơ màng không biết khi nào thì ngủ thϊếp đi.

Trong lúc ngủ mơ, lại mơ thấy kiếp trước cha người đầy máu bò về nhà.

Cô "vèo" vọt lên từ trên kháng.

Trương Tuệ Phương giật nảy mình: "Tiểu Lan, còn sớm, có phải ngủ mơ hồ rồi không?"

"Cha đâu?” Hứa Vân Lan lo lắng hỏi.

Trương Tuệ Phương ngáp một cái nói: "Cha con có việc đi ra ngoài, cách hừng đông còn sớm, con ngủ tiếp đi.”

Hứa Vân Lan làm sao ngủ được, khẩn trương hỏi: "Cha có phải cùng bác cả và anh họ đi ra ngoài hay không?"

Trương Tuệ Phương nhất thời hoàn toàn không còn buồn ngủ, còn tưởng rằng tối hôm qua sau khi ân ái với Hứa Quốc Hoa đã bị Hứa Vân Lan nghe được, trong nháy mắt da mặt cháy như lửa đốt.

Nếu cô nghe được những lời đó, chuyện ân ái nói không chừng cũng bị cô nhóc kia nghe hết.

Nghiệp chướng mà, sau này còn gặp người kiểu gì.

"Mẹ mẹ nói mau, cha có phải cùng bác cả và anh họ đi ra ngoài đào củ cải hay không?"

Trương Tuệ Phương vừa nghe cô ngay cả đào củ cải cũng nghe được rõ ràng, lại hận không thể tìm một khe đất chui vào.

Bà ấp úng nói: "Con...... làm sao con biết?

Hỏi ra những lời này lại hối hận muốn chết.

Sợ Hứa Vân Lan nói là cô nghe được.

Hứa Vân Lan chỉ cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, "Không kịp giải thích, mẹ mau đi tìm cha trở về, ngàn vạn lần đừng để cha đi đào củ cải."

Cha là trụ cột trong nhà.Tất cả bi kịch của kiếp trước đều xảy ra sau khi cha qua đời.

Cô sống lại một lần, quyết không cho phép chuyện này xảy ra lần nữa.

Trương Tuệ Phương sửng sốt, "Đứa nhỏ này bị bệnh tâm thần sao?

Hứa Vân Lan lớn tuổi như vậy cũng đã sắp khóc, run giọng nói: "Mẹ, mẹ nghe con đi mau đi đi, "Hồ tam cô" tối hôm qua báo mộng cho con, cha toàn thân là máu trở về. Mẹ nếu còn muốn cha còn sống, thì nhanh chóng đi đưa cha trở về.”

Vừa nghe "Hồ tam cô", Trương Tuệ Phương giống như đánh máu gà mặc quần áo tử tế.

Lúc ra cửa, Hứa Vân Lan cũng mặc quần áo tử tế.

"Con sẽ đi với mẹ."

### Mong mọi người tiếp tục ủng hộ đề cử truyện##