Trương Tuệ Phương nhớ thương an nguy của chồng, kéo tay Hứa Vân Lan đuổi theo hướng tới công xã Lý Trang.
Trời còn chưa sáng, cũng chính là hơn ba giờ sáng.
Hai mẹ con các cô chân sâu chân thấp, ngay cả câu dư thừa cũng không kịp nói.
Con đường đi qua Lý Trang có một con sông, cô nhìn thấy phía trước lờ mờ có ba bóng người, trực giác nói cho cô biết đó là cha Hứa Quốc Hoa.
Hướng về phía ba người hô: "Cha - -"
Hứa Quốc Hoa mơ hồ nghe được giọng nói của con gái, quay đầu nhìn lại.
"Mọi người có nghe Vân Lan gọi tôi không?"
Bác cả Hứa Quốc Sinh hạ giọng nói: "Đừng quay đầu lại. Em chưa nghe người ta nói sao? Trên người có ba ngọn đèn, hai vai mỗi bên một ngọn, đỉnh đầu một ngọn. Nửa đêm canh ba sao Vân Lan lại đến, em vừa quay lại sẽ tắt một ngọn đèn.”
Hứa Vân Tường cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, bà nội đã nói với chúng ta."
Hứa Quốc Hoa nhíu nhíu mày, chuyện này ông ấy cũng nghe nói tới.
Ngay sau đó lại nghe thấy một tiếng, còn càng ngày càng gần.
Kết hợp với lời Hứa Quốc Sinh, lần này ông ấy không dám quay đầu lại.
Hứa Quốc Sinh đẩy Hứa Vân Tường một cái, "Thất thần làm gì, còn không mau chạy.”
Vừa dứt lời, hai cha con bọn họ đã nhanh chân chạy, cũng không quản Hứa Quốc Hoa có chạy hay không.
Hứa Vân Lan càng gọi bọn họ, bọn họ chạy càng nhanh.
Vội vàng nhanh chân chạy. Vừa chạy vừa hô: "Cha, cha đừng chạy, chờ con một chút.”
Hứa Quốc Hoa chạy vài bước, chân bị chuột rút.
Hứa Vân Lan và Trương Tuệ Phương cũng chạy đến trước mặt ông ấy.
Trương Tuệ Phương thở hồng hộc, "Chồng à anh chạy gì mà chạy, mệt chết hai chúng ta rồi.”
Hứa Quốc Hoa bị mẹ con Hứa Vân Lan túm lấy cánh tay, nhiệt độ trên tay truyền đến, mới dám quay đầu lại.
“Tuệ Phương, Tiểu Lan, sao hai người lại tới đây?”
Trương Tuệ Phương thở phào nhẹ nhõm nói: "Về nhà trước đi, về nhà nói."
Hứa Quốc Hoa nhìn phương hướng Lý Trang nói: "Anh còn đi đào củ cải, đi chậm, sẽ bị người ta đào không còn."
Hứa Vân Lan đỡ trán, "Cha, hôm nay chúng ta không đi đào củ cải nữa.”
Hứa Quốc Hoa bị hai mẹ con bọn họ làm cho không hiểu ra sao, "Không đào củ cải, chút cơm trong căn tin làm sao đủ ăn. Có chuyện gì hôm khác hãy nói, bác cả và anh họ con đều đã chạy xa, cha phải nhanh chóng đuổi theo bọn họ.”
Hứa Vân Lan hỏi ngược lại: "Cha, hai người bác cả và anh họ bọn họ vì sao lại chạy?"
Hứa Quốc Hoa kịp phản ứng, "Bọn họ cho rằng có quỷ!”
Vân Lan còn nói: "Vậy sao không dẫn theo cha cùng chạy?”
"Bọn họ..." Hứa Quốc Hoa há miệng, lại không nghĩ ra lý do thích hợp để cãi lại.
Đúng rồi!
Sao họ lại tự mình chạy đi?
Trương Tuệ Phương đã sớm thấy rõ khuôn mặt một nhà Hứa Quốc Sinh, cũng chỉ có Hứa Quốc Hoa trong cuộc mơ hồ.