Hứa Vân Lệ uống một ngụm bột ngô, nói: "Thứ này còn ngon hơn cả canh bột, uống một ngụm, trong bụng ấm áp, cảm giác như mình lại sống lại."
Hứa Vân Lan ăn xong bánh mì tuy rằng quá đói bụng, nhưng nhìn mọi người ăn vui vẻ như vậy cũng uống một chén nhỏ.
Cha mẹ bảo cô ăn nhiều chút, cô nói thẳng: "Con ăn no rồi, thật sự, cha mẹ xem bụng con còn đã phồng lên.
Như trước kia, cô không uống đến bình sành thấy đáy, chắc chắn sẽ không buông bát đũa.
Hứa Quốc Hoa buồn bực: "Đứa nhỏ này không phải là bụng đói co rút lại chứ?"
Trương Tuệ Phương cũng hoài nghi nói: "Anh nói như vậy cũng có thể, đói quá, quả thật ăn không vô.”
Hứa Vân Lan xem như bọn họ nói có đạo lý, phụ họa nói: "Đúng, con có thể là quá đói bụng rồi.”
“Vậy mẹ cơm nước xong, nhanh đi dâng hương trước.” Trương Tuệ Phương nhanh chóng gắp cơm vào miệng.
Hứa Vân Lan sống lâu như vậy, quanh đi quẩn lại về tới năm tám tuổi này.
Cưỡng ép dùng khoa học giải thích, cô tự nhận mình không có kiến thức văn hóa này.
Lúc Trương Tuệ Phương dâng hương, cô lặng lẽ đi tới nhà chính đặt sáu chiếc bánh bao lớn ở trong vại gạo bỏ trống rất lâu.
Thức ăn trong không gian lộ ra từng chút một, mới không đến mức dọa bọn họ.
Sau đó cố ý như phát hiện đại lục mới kêu lên: "Cha, mẹ, cha mẹ mau tới đây!"
Trương Tuệ Phương dâng hương xong, dập đầu xong lần thứ ba mới đứng lên.
Chợt nghe được tiếng Hứa Vân Lan
Còn tưởng rằng cô không thoải mái chỗ nào, nhanh chóng chạy tới.
Trên mặt Hứa Quốc Hoa cũng tràn đầy lo lắng, hiển nhiên suy nghĩ giống như vợ.
Ba người Hứa Vân Cường cũng buông cơm chưa ăn xong, chạy theo.
Tiếp theo thì năm người bọn họ bị sáu cái bánh bao trắng trẻo mập mạp trước mắt làm cho khϊếp sợ.
"Cha đứa nhỏ, đây không phải là có ma đấy chứ?"
“Mẹ bọn nó, em nhéo anh một cái...... A...... Tay chân em sao nhanh như vậy.”
Tuy rằng đã sớm dự đoán được phản ứng của cha mẹ, vẫn là bởi vì phản ứng chân thật của bọn họ mà phá vỡ phòng bị.
Hứa Vân Lan đè nén chua xót trong lòng mình, tận lực làm cho mình biểu hiện kinh ngạc giống như bọn họ.
Hứa Vân Lôi nuốt một ngụm nước miếng, "Đây có phải là bánh bao trong truyền thuyết hay không?”
Năm 1958 khi mới thực hiện cơm tập thể, ăn cực kì ngon, bữa nào cũng có thịt có đồ ăn.
"Có bánh bao ăn đã là không tệ rồi, mặc kệ nó làm sao tới?" Hứa Vân Cường đưa tay đi lấy bánh bao.
Bốp - -
Trương Tuệ Phương vỗ tay anh ấy một cái.
"Ăn cái gì mà ăn, đồ không rõ lai lịch có thể ăn sao!"
Hứa Vân Cường có hơi uất ức, ăn cháo ngô loãng như vậy căn bản không có tác dụng.
Đi tiểu hai lần, trong bụng sẽ trống rỗng.
Giống như bây giờ uống hai bát cháo bột ngô căn bản không có cảm giác gì đâu!
Hứa Quốc Hoa nghiêm mặt, "Em đánh con làm gì, nó nói không sai, có đồ ăn đã là không tệ rồi, mặc kệ nó có thể ăn chết người hay không.”
Làm lao động lớn trong nhà, giờ khắc nhìn thấy bánh bao, bụng trong nháy mắt không chịu thua kém.
Hứa Vân Lôi và Hứa Vân Lệ trông mong nhìn bánh bao, hiện tại hận không thể như ngựa nhào tới cắn một miếng.
Nhưng Hứa Vân Lôi tuổi còn nhỏ, năm tám năm, cậu mới bốn tuổi.
Ấn tượng khi bốn tuổi của cậu đối với bánh bao đã không quá sâu sắc.
Hứa Vân Lệ dùng sức gật đầu, "Đúng, nhưng sao chúng ta lại đột nhiên có bánh bao?
Hứa Vân Lan ra vẻ do dự nói: "Mẹ, lúc con té xỉu có một giấc mộng, trong mộng hình như có người nói, chỉ cần mùng một mười lăm nhà chúng ta đúng hạn dâng hương, sẽ để chúng ta không đói chết.”
Ánh mắt Trương Tuệ Phương sáng lên, "Trời ạ, đó là Hồ tam cô hiển linh."
Những người khác hai mặt nhìn nhau, "Hồ tam cô" là Bảo gia tiên của nhà bọn họ.
Bái nhiều năm như vậy, chưa bao giờ hiển linh.
Ngoại trừ Trương Tuệ Phương, ai cũng không tin. Trương Tuệ Phương hiện tại có lý, lại nhớ tới chuyện xưa người già kể.