Chương 7: Canh bột

Trans: Y Na

Lý Tú Hồng ôm Lý Tinh Tinh khóc lớn một trận, khóc đến khản cả cổ.

Giờ phút này thân phận của Lý Tinh Tinh đã được xác nhận.

"Đừng khóc, đừng khóc." Lý Tinh Tinh vỗ vỗ lưng Lý Tú Hồng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu: "Mẹ buông ra trước có được không ạ? Chúng ta từ từ nói chuyện nhé? Trong lòng con còn rất nhiều nghi vấn."

Lý Tú Hồng ôm lấy một cánh tay của cô, không chịu buông ra.

Vẻ mặt ngây thơ giống như một đứa trẻ, nhưng ánh mắt lại chớp chớp nhìn chằm chằm vào Lý Tinh Tinh, giống như sợ nhắm mắt lại sẽ không nhìn thấy cô nữa.

Bà cụ Lý rơm rớm nước mắt: "Ông trời có mắt, ông trời có mắt!"

Ông trời có mắt hay không, Lý Tinh Tinh không biết.

Cô chỉ biết mình rất muốn khóc.

Cuộc sống ở thế kỷ 21 có điện thoại, có tivi, có mạng xã hội không tốt sao? Vậy mà lại chạy đến thập niên 60 nhịn đói.

Cô thích khuôn mặt tròn trẻ con của mình, thích da trắng tóc đen, thích thỉnh thoảng mua một hai món trang sức ăn diện, cô không muốn biến thành đám người xương trước mặt đâu!

Không đủ ăn mới đáng sợ!

Lý Tinh Tinh sờ sờ bụng, cô cảm thấy hơi đói.

Hôm nay là ba mươi lăm ngày của ông nội, cô buồn nuốt không trôi nên sáng ra chỉ uống nửa bát sữa bò nóng, bây giờ bụng đã bắt đầu kêu ọc ọc.

Nhưng nhìn căn nhà có bốn bức tường trơ

trọi, cô lại xấu hổ không dám mở miệng.

Nhưng mà tất cả mọi người đều đã nghe thấy, ông cụ Lý lập tức nói với vợ: "Lấy ít bột Phú Cường người ta gửi cho mẹ nó ra, nấu cho Tinh Tinh bát canh bột, đập thêm quả trứng gà vào."

Bột Phú Cường? Cảm giác như rất quý giá.

Bởi vì tám người bác và Thúy Hoa cũng không nhịn được nuốt nước miếng.

Lý Tinh Tinh vội vàng khoát tay: "Không cần, không cần đâu ạ."

Bà cụ Lý lại nói: "Để bà đi nấu, cháu với mẹ cháu chờ trong phòng đi."

Thúy Hoa đứng lên: "Bác trai, bác gái, mọi người cứ từ từ nói chuyện, cháu về trước."

"Cảm ơn cháu đã đưa Tinh Tinh về nhà, ngày mai bác sẽ báo đáp cháu." Bà cụ Lý đưa bà ấy tới cửa, sau đó nói với các con dâu, cháu dâu và cháu trai cháu gái trong sân: "Tất cả giải tán đi, cơm nước xong xuôi thì tới cho Tinh Tinh nhận người một chút."

Vợ của Đại Trụ thì thầm: "Mẹ, thật sự là con gái của em út sao?"

Bà cụ Lý gật đầu: "Đúng vậy, Tú Hồng đã nhìn thấy vết bớt trên cổ tay con bé, có từ khi sinh ra rồi."

Vậy thì không sai.

Người làm mẹ chắc chắn sẽ không nhận lầm con mình.

Thỏa mãn sự tò mò, người lớn dắt trẻ em tốp năm tốp ba giải tán, ai về nhà nấy, nằm trên giường êm ấm chẳng phải sướиɠ hơn hóng gió mạnh ngoài trời sao?

Nếu Lý Tinh Tinh đã trở về thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ nhìn thấy.

Chờ bà cụ Lý bưng bát canh bột vào nhà, Lý Tinh Tinh đang nói chuyện với mấy cậu ngoại hít mũi một cái.

Dưới tình trạng bụng đói kêu vang, cô cảm thấy canh bột rất thơm.

Phải biết cô ghét ăn bột cục nhất.

"Đây, Tinh Tinh, ăn luôn cho nóng." Bà cụ Lý đưa cho cô, cùng với một đôi đũa trúc không mới không cũ, trên khuôn mặt nhăn nheo tràn đầy vẻ hiền từ dịu dàng.

"Lý Tinh Tinh đói gần chết: "Cháu ăn thật nhé!"

Không ngờ có một ngày, Lý Tinh Tinh cô lại chảy nước miếng vì bát canh bột ít dầu không muối, chỉ có một quả trứng luộc và một ít lá bắp cải.

"Ăn đi, ăn đi!" Lý Tú Hồng thúc giục: "Ăn hết thì mẹ đòi Trần Cẩu Đản tiếp!"

Lý Tinh Tinh suýt chút nữa nghẹn cục bột ngang họng: "Trần Cẩu Đản chưa chết ạ?"

Trí nhớ cô rất tốt, mợ Thuý Hoa nói Trần Cẩu Đản không có ở đây.

Ngược lại người nhà họ Lý sửng sốt một chút, Lý Đại Trụ cười lạnh nói: "Cũng đâu khác gì đã chết!"

Lý Tinh Tinh nghe xong liền biết Trần Cẩu Đản chưa chết.

Chưa chết mà không ở đây, nghĩa là ly hôn với Lý Tú Hồng?