Trans: Y Na
Lý Tinh Tinh không biết nên trả lời như thế nào.
Cô đâu biết thân phận của mình lại ly kỳ đến thế.
Ông nội đã dự đoán được ngày hôm nay sao? Trước khi lâm chung còn không quên dặn cô mặc áo bông, không được tháo vòng tay vàng.
Sờ sờ chiếc túi nơi đặt chiếc vòng vàng, Lý Tinh Tinh cảm thấy bớt buồn hơn một chút.
Bốn chiếc vòng vàng, mười sáu lạng.
Từ xưa đến nay, vàng đã là một loại tiền tệ cứng.
Đổi tiền, luôn có thể lấy giá cao mua một ít thức ăn cho no bụng.
"Cháu dựa vào thẻ gỗ tìm đến, không biết mình là con cái nhà ai, lại vô cùng xui xẻo gặp cướp trên đường, tất cả hành lý đồ đạc đều bị mất hết, chỉ có thể thoát thân mà thôi." Lý Tinh Tinh không quên giải thích lý do vào thôn Đại Lý Tử với hai bàn tay trắng.
"Cháu không sao là tốt rồi, người không có chuyện gì là tốt rồi." Bà cụ Lý nhìn chằm chằm mặt cô, nắm lấy tay cô.
Tay Lý Tinh Tinh tương đối mềm mại, bị bàn tay thô ráp của bà cụ nắm đến đau nhức, nhưng lại không rút trở về: "Hay là mọi người kiểm tra lại đi ạ? Tránh nhầm lẫn."
Thúy Hoa vỗ tay một cái: "Không thể sai! Chắc chắn không thể sai!"
Mười tám năm trước đã là niên đại chiến tranh loạn đói, lại gặp thiên tai nên nhà họ Trần thôn bọn họ đã ném một bé gái đi.
Bà cụ Lý gật đầu đồng ý: "Đúng, đúng, đúng, không thể sai được, chúng ta vào nhà nói chuyện đi. Tiểu Trụ Tử, con mau tìm em gái về nhà, nói con gái của nó chưa chết, tự tìm đến rồi."
Một người đàn ông trung niên giống như cây gậy nhanh chóng đáp lại một tiếng rồi chạy xa.
Một đám người vây quanh Lý Tinh Tinh đi vào trong sân.
Sân rất lớn nhưng lại đơn sơ.
Trong phòng chính có ba gian nhà tranh vách đá, hai bên trái phải đều có hai gian phòng gạch gỗ, tường sân xây bằng đá.
Nhà chính khá chật hẹp, ánh sáng cũng tương đối tối nên không có chỗ cho tất cả mọi người, chỉ có Lý Tinh Tinh, ông bà cụ Lý, Thúy Hoa và tám người bác lần lượt vào trong, những người còn lại thì đứng trong sân chụm đầu ghé tai, vô cùng phấn khích.
"Cô ấy thật xinh đẹp, đầy đặn, da trắng tóc đen!"
"Giống cô nhỏ."
"Cái áo da dê có hoa to màu đỏ kia thật đẹp, không có một miếng vá nào, nhất định rất ấm áp!"
"Gia đình nhận nuôi cô ấy có điều kiện tốt, nếu không sẽ không thể nuôi cô ấy đến trắng mềm như vậy. Nếu ở lại nhà họ Trần, với sự chanh chua của bà Trần, nhất định sẽ không cho cô ấy ăn ngon mặc đẹp."
Trong phòng, Đại Trụ Tử dời một cái ghế cho Lý Tinh Tinh, sau đó trả lại tấm thẻ gỗ đào cho cô: "Cháu gái, cháu ngồi đi."
"Bác ngồi trước đi ạ."
Lý Tinh Tinh đợi bọn họ lần lượt ngồi xuống rồi mới lễ phép ngồi theo.
Mười mấy người bọn họ hoặc là ngồi trên ghế domino, hoặc là ngồi trên mép giường, hoặc là trên ghế, tất cả đều nhìn chằm chằm Lý Tinh Tinh, mãi cho đến khi Thúy Hoa không nhịn được mở miệng nói: "Cháu gái, mọi người vẫn chưa biết tên của cháu là gì!"
"Cháu tên Lý Tinh Tinh."
Ông cụ Lý sửng sốt: "Cháu họ Lý?"
Lý Tinh Tinh ừm một tiếng: "Người ông nhận nuôi cháu họ Lý, nên đương nhiên cháu cũng họ Lý ạ."
"Họ Lý thì tốt, cháu nên mang họ Lý, là con cháu nhà họ Lý chúng ta!" Đại Trụ Tử tràn đầy vui mừng: "Hộ khẩu ở nhà chúng ta, không liên quan đến nhà họ Trần!"
Lý Tinh Tinh thót tim một cái.
Hộ khẩu, lấy được dễ như vậy sao?
Cô còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy tiếng bước chân đi tới, một người phụ nữ đầu bù tóc rối lảo đảo bước vào, ánh mắt quét qua trong phòng, chính xác nhìn chằm chằm vào Lý Tinh Tinh.
Rất nhanh bà đã bổ nhào đến trước mặt Lý Tinh Tinh, đưa tay vén ống tay áo của cô lên.
Nhìn thấy vết bớt màu đỏ cách cổ tay ba tấc, nước mắt bà trào ra từng giọt lớn: "Con của mẹ!"